Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhận ra. Cô cầm lấy túi xách của mình, tìm được bộ đồ đã Lục trước khi thay lễ phục trên xe hôm qua. Nhưng trong túi chỉ có quần áo bên trong, còn áo khoác ngoài đã rơi trên xe của Thịnh Dịch Hàn.
Về chuyện liên quan tới Thịnh Dịch Hàn, cô do dự không dám nhắc tới. Sau khi thay đồ cô mới phát hiện điện thoại đã hết pin từ tối qua. Cô lấy bộ sạc trong túi xách ra rồi để điện thoại lên tủ đầu giường.
Kết quả, pin vừa được sạc, mở máy thì âm báo tin nhắn vang lên mấy tiếng.
Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn nằm trên cùng, đến từ một số lạ.
“Nghỉ ngơi tốt nhé”
Bốn chữ rất bình thường, lại còn ngắn gọn đến nỗi cả dấu chấm câu cũng không có.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, ngón tay hơi dừng lại trên màn hình, nghi ngờ hồi lâu mới đoán ra được đây là ai. Cô bèn mở album ảnh trong điện thoại để tìm ảnh hồ sơ bệnh án của Hạ Điềm đã được chụp trước đó. Trong đó có một trang ghi chú số điện thoại di động của bác sĩ điều trị chính cho Hạ Điềm.
Quả nhiên là Thịnh Dịch Hàn.
Những năm qua, cô và Thịnh Dịch Hàn đều ăn ý phớt lờ nhau. Dù lướt qua nhau trong bệnh viện thì họ cũng nhìn nhau như người xa lạ. Anh ta là bác sĩ khoa Chỉnh hình, cô là bà Lục, hai người đã sớm không còn liên quan gì đến nhau, đột nhiên anh ta lại có dụng tâm gây chú ý với cô.
Nguyên nhân là gì đây?
Bởi vì anh ta sắp danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Thịnh? Bởi vì trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành sẽ có một cuộc chiến mới thuộc về anh ta?
Anh ta thật sự… như cô đã từng thấy, dưới vẻ ngoài tuấn tú là dã tâm ngút trời ư?
Lục Cẩn Phàm đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với bên công ty, quay lại thì thấy vẻ mặt cô như có điều suy tư, bèn hỏi: “Em sao vậy?”
Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng hoàn hảo của anh bị ánh nắng chiếu sáng rực thì khựng lại. Cô giữ bình tĩnh, nhanh tay xóa đi mẩu tin nhắn không nên xuất hiện kia: “Không có gì.”
Lục Cẩn Phàm nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi bên mép giường.
Anh chỉ hờ hững nhìn cô nhanh tay nhấp vào màn hình điện thoại di động, sau đó sải bước đi qua cầm lấy điện thoại cô.
Hạ Mộc Ngôn muốn lấy lại, nhưng rồi rụt tay về bởi vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Tin nhắn kia đã được xóa, tin nhắn chưa đọc nằm trên cùng mà bây giờ Lục Cẩn Phàm nhìn thấy đều đến từ Hạ Điềm, liên tục ba tin.
“Mộc Ngôn của mình! Trái tim nhỏ bé của mình rung động rồi, bị mất ngủ mấy ngày luôn! Bác sĩ Thịnh kia đúng là đẹp trai dã man! Tiếp xúc trong bệnh viện lâu như thế, giờ mình mới biết anh ấy cực phẩm thế này!”
“Cậu biết rõ về bác sĩ Thịnh lắm đúng không? Có phải anh ấy mắc chứng tự kỷ không? Nếu không tại sao bình thường anh ấy lại lạnh lùng thế hả? Chẳng nói chẳng rằng, nhìn ai là có thể đông chết người đó. Nể gương mặt đó, mình sẽ tha thứ cho tảng băng ấy!”
“A a a, mình vẫn không ngủ được! Còn nữa, mặt mũi bác sĩ Thịnh này siêu đẹp luôn, mũi cao ơi là cao, thẳng ơi là thẳng. Chẳng phải nói mũi của đàn ông có liên quan với cái phía dưới sao? Tảng băng này Lục áo khoác trắng trông rất hào hoa phong nhã, nhưng hoàn toàn không giấu được bản lĩnh phòng the của anh ấy. To cao, linh hoạt, bản chất tốt! Hu hu, rung động thật rồi, mình rất muốn ngủ với anh ấy! Mộc Ngôn Mộc Ngôn, trước kia cậu từng quen biết bác sĩ Thịnh mà không động lòng với anh ấy sao?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm không chút gợn sóng, mà không khí xung quanh lại rõ ràng giảm xuống mấy độ.
Hạ Mộc Ngôn vỗ trán.
Toi. Đời. Rồi!