Anh vừa định đi qua thì phía sau của bỗng bị ai đó đập mạnh.
Tiếng vang rất lớn, Lục Cẩn Phàm nhìn ra sau, Nam Hành và Tần Tư Đình ngồi trong phòng cũng ngẩng mặt lên, nhìn mấy cô bé đang say khướt trước cửa.
Vừa thấy cảnh này, Tấn Tư Đình lập tức hiểu ra, huýt sáo cười khẽ: “Ha, lại bị bám theo rồi! Nếu Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy cảnh này, không biết có ghen không nhỉ?” Lục Cẩn Phàm làm như không nghe Tần Tư Đình nói gì, lạnh lùng nhìn mấy cô bé trên mặt viết rõ mấy chữ “phải ngủ với anh ấy đang đứng trước cửa.
“Ra ngoài.” Giọng anh lạnh tanh.
Trên người mấy cô gái đều nồng nặc mùi rượu.
Ban đầu bọn họ cũng to gan, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng xa cách và khí thế lạnh thấu xương của anh thì lập tức phát run.
Chỉ có một cô gái bị người nào đó trong nhóm đẩy ra.
Không biết là do cô ta đỏ mặt hay vì uống quá nhiều rượu mà mặt mày đỏ bừng nhìn anh, vất vả lắm mới nặn ra được một câu đầy đủ: “Em…
em thấy anh rất đẹp trai…
Em…
Em thích anh…
Cho nên…
anh có thể…
có thể…”
“Không thể.” Giọng nói của anh vẫn lạnh thấu xương như cũ, dứt khoát và kiên quyết.
Mấy cô bé lập tức thất vọng nhìn anh chằm chằm.
Bọn họ còn tưởng có thể gặp được cực phẩm lãng mạn, ai ngờ lại là một tảng băng.
Bên cạnh đã có bảo vệ nghe tiếng định sang đây đuổi người.
Mấy cô bé kia vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị đánh bật ra bởi cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại.
Ngoài cửa yên tĩnh, sau đó là tiếng quát tháo đuổi người của bảo vệ, trong phòng bất ngờ vang lên tiếng cười.
“Thật không hổ danh là Lục tổng, vẫn được ái mộ như năm đó.” Nam Hành ngậm điếu thuốc trong miệng, cười híp mắt.
“Nói nhảm nhiều quá rồi đấy.” Lục Cẩn Phàm không nhìn bọn họ, mà cầm điện thoại gọi cho Hạ Mộc Ngôn.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn đang kí hợp đồng với Tổng Giám đốc Tập đoàn BGY.
Đáng lẽ cô phải chào giá mảnh đất ở quảng trường Tây Dân ba trăm hai mươi triệu nhân dân tệ, nhưng để duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty bất động sản như BGY, nên cô đành nhượng lại với giá hữu nghị là hai trăm tám mươi triệu.
Ngành bất động sản trong nước càng ngày càng có chiều hướng tăng trưởng.
Cô và Tổng Giám đốc BGY ngồi trong phòng họp trao đổi quan điểm của mình về ngành bất động sản trong nước.
Mỗi một câu nói của Hạ Mộc Ngôn đều khiến Tổng Giám đốc BGY càng thêm mong chờ về lần hợp tác tiếp theo với Phòng giao dịch Lục Ngôn sau này.
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động trên bàn họp rung lên.
Hạ Mộc Ngôn không nhìn vào màn hình, liền tiện tay tắt máy, sau đó tiếp tục cười nói.
Trong câu lạc bộ Tử Tinh Thành, Lục Cẩn Phàm nghe thấy tiếng tắt máy, liền liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Nam Hành nhìn người đàn ông cầm điện thoại vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng VIP, giễu cợt hỏi: “Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Chẳng lẽ Hạ Mộc Ngôn tắt điện thoại của cậu?” Lục Cẩn Phàm không nói câu nào.
Cô nhóc này thật sự học được cách tắt máy rồi sao? Cuối cùng anh cũng phải bắt đầu suy nghĩ lại mấy lời của Tần Tư Đình lúc nãy, nói anh cái gì mà để kệ Hạ Mộc Ngôn là cô sẽ mọc cánh bay đi.
Hạ Mộc Ngôn mới hai mươi tuổi, có rất nhiều không gian trưởng thành và học hỏi.