Mấy người đừng tranh hóa đơn với tôi, cứ làm như lần trước tôi phân công là được.
Lần sau mấy người phải mời tôi ăn một bữa ngon hơn đấy.” Từ ngày đến Đại học T, đây là lần đầu tiên phòng trọ liên hoan.
Tuy rằng mọi người không hăng hái, nhưng vẫn xem như giữ chút mặt mũi cho nhau.
Lăng Phi Phi mời khách đến nhà hàng Ý, mỗi người tiêu hết khoảng một nghìn mấy, bốn người ăn tổng cộng hơn năm nghìn.
Kết quả của việc mọi người bảo Lăng Phi Phi tự chọn đồ ăn chính là ăn chẳng đủ nhét kẽ răng, mà lại đắt muốn chết.
Hôm sau là Chủ nhật, đến lượt Bạch Vi mời khách.
Cô đưa mọi người đến nhà hàng sushi nổi tiếng tại thành phố T.
Những năm gần đây sushi khá phổ biến ở trong nước, giá cả và mùi vị cao thấp đều có.
Nhưng nhà hàng này quả thật rất ngon, xa hoa sang trọng, bốn người ăn cũng tốn sáu bảy nghìn.
Mỗi lần ăn cơm, Lăng Phi Phi đều rất sôi nổi tìm đề tài.
Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta, còn cô ta thì luôn chĩa mũi nhọn vào Hạ Mộc Ngôn.
Trong mắt cô ta, Hạ Mộc Ngôn chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, lúc vui thì kéo tay làm bạn, lúc không vui thì đâm chọc vài câu.
Nhưng lần nào Bạch Vi và Phong Lăng cũng lên tiếng bênh vực Hạ Mộc Ngôn.
Nếu chỉ mỗi Phong Lăng thì có thể khiến bọn họ hoài nghi, nhưng Bạch Vi cũng đứng về phía Hạ Mộc Ngôn, vì vậy Lăng Phi Phi không thể tìm ra sơ hở mà nói móc được.
Cô ta tranh thủ châm chọc vài câu, rồi lại cười xòa bảo mình đang đùa.
Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn vốn chẳng để Lăng Phi Phi vào mắt, hoàn toàn không có tâm trí để ý bọn họ.
Nếu là trước đây, chắc hẳn cô đã phát cáu từ lâu, tuyệt đối khiến Lăng Phi Phi phải khóc lóc chạy về kêu cha gọi mẹ.
Nếu không quan trọng thì thôi cô cứ mặc kệ.
Dù sao cô ta cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư bị chiều hư mà thôi.
Thứ Bảy tuần sau, đến lượt Hạ Mộc Ngôn mời khách.
Lăng Phi Phi đang ngồi trong phòng ký túc xá, đột nhiên lên tiếng: “Tuần này chúng ta ăn gì nhỉ?” Dường như ba người trong phòng đều đã quên bẵng vụ hẹn hò này.
Dù sao chỉ là một bữa cơm, ai mà nhớ mấy quy củ này chứ.
Lăng Phi Phi dời mắt về phía Hạ Mộc Ngôn: “Hạ Mộc Ngôn, hôm nay cô mời khách đấy!”
Mời hay không mời cũng chẳng thành vấn đề, Hạ Mộc Ngôn không quan tâm đến những chuyện này.
Suốt cả tuần nay cô và Lục Cẩn Phàm không hề liên lạc với nhau, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Bây giờ bề ngoài cô vẫn bình thường, nhưng nội tâm đang nặng tựa ngàn cân, chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.
“Cô muốn ăn gì?” Hạ Mộc Ngôn thuận miệng hỏi.
“Đầu bếp nhà hàng Ý Michelin đã từng nếm qua, sushi nổi tiếng nhất thành phố T cũng ăn rồi, hay là tuần này chúng ta đi ăn hải sản đi? Hôm trước, tôi thấy trên web bảo gần đây trong nước nhập khẩu rất nhiều hàu từ ngoài biển về.
Tất cả đều là loại thượng hạng, vừa to vừa ngon.
Chúng ta ăn tiệc hải sản đi!”
“Cô thật đúng là tham lam mà.” Bạch Vi ngồi bên cạnh châm biếm: “Mấy hôm trước cô nghe danh nhà hàng hải sản từ miệng người ta thì động lòng chứ gì? Tính toán muốn Hạ Mộc Ngôn mời khách ở đó đúng không?” Lăng Phi Phi không để ý tới cô, nói thẳng: “Tôi nghe người ta nói đây, chúng ta vào đó ăn thì đã sao?” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nhìn cô ta: “Tùy cổ.” Giá cả nhà hàng hải sản đó quả thật không thấp tí nào.
Một bữa ăn bốn người, lại để Lăng Phi Phi đặc biệt chọn vài món cho mâm hải sản, tối thiểu cũng phải tốn mười nghìn.
Tuy nói những người ở đây đều không thiếu tiền, nhưng đúng là Lăng Phi Phi chưa từng trải cuộc sống thường dân là gì.