***
Hạ Mộc Ngôn quay xuống phòng ở tầng 30, lấy chiếc túi cô để lại đây từ tối qua, rồi gọi điện cho người đến phòng ở tầng 33 lặng lẽ đưa cô gái vô tội đi về.
Cô để điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đứng trước cửa sổ phòng cô.
Cửa sổ sàn không mở, anh đứng ở đó, ánh mắt xuyên cửa sổ sàn nhìn ra ban công.
Hạ Mộc Ngôn bước đến sau lưng anh, vươn tay nhẹ nhàng ôm ngang hông anh, dán mặt vào lưng anh. Hơi thở trên người anh mát lạnh như hương cỏ lúc sớm mai. Cô sờ người anh đã thấy nhiệt độ trở về bình thường, liền cười chà mặt vào lưng anh.
“Sau này em không muốn quay lại khách sạn này nữa. Đêm hôm qua anh không được ngủ ngon, chúng mình đổi chỗ đi. Anh cần phải nghỉ ngơi.” Cô dính vào lưng anh nói.
Đôi tay duỗi trước ngực anh bị anh nắm lấy. Ánh mắt Lục Cẩn Phàm vẫn nhìn ra ngoài ban công, hướng xuống dưới độ cao 30 tầng nhìn về mặt biển bao la. Ngọn gió thu ngoài cửa thổi qua khiến cho cây cối dưới tầng lay động.
Anh không lên tiếng, chỉ ghì lấy tay cô nắm nhẹ nhàng, ấm áp và dịu dàng.
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu. Hạ Mộc Ngôn quyết định bước vòng lên trước người anh, nhõng nhẽo dán vào ngực anh, ngửa đầu lên nói: “Em biết tối qua em làm như vậy là mạo hiểm, là lỗi của em. Em đảm bảo lần sau nhất định…”
“Không có lần sau.” Cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng lên tiếng, rũ mắt xuống. Sự nghiêm nghị trong ánh mắt sắc bén của anh lọt vào mắt cô.
“Được, không có lần sau!”
Hạ Mộc Ngôn giơ tay chỉ lên trời thề thốt: “Em không bao giờ… trèo tầng cao như vậy nữa! Em hứa!”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nhìn cô. Hạ Mộc Ngôn mạnh mẽ níu cổ áo để anh cúi xuống, hôn lên cằm dưới của anh hai cái, rồi vẫn làm ra vẻ nũng nịu cười nói: “Em đã hứa rồi! Anh cũng đừng tức giận nữa! Nếu tối hôm qua cứ bắt em ngồi đợi trong nhà thì sợ là qua một đêm em đã bạc cả đầu rồi. Như bây giờ cũng tốt mà…”
Lục Cẩn Phàm nhéo má cô, chạm vào vết xước ngày hôm qua giờ đã không còn đỏ lắm. Ngón tay anh ấm áp khẽ vuốt vết thương, ánh mắt thâm trầm tỉnh táo, cặp mắt cứ nhìn cô đăm đắm, như thể muốn nhìn thấu vào tận sâu thẳm tâm hồn cô.
Hạ Mộc Ngôn bị anh nhìn đến rung động cả tim, nhưng cô vẫn nhớ rõ không tiện ở khách sạn này lâu, định chui ra khỏi lòng anh.
Cánh tay của anh chợt siết chặt cô lại, anh đắm đuối nhìn vào mắt cô rồi hôn xuống.
“A, đừng… bẩn…” Hạ Mộc Ngôn bị hôn một cái liền vội vàng quay mặt đi: “Từ hôm qua đến giờ em còn chưa tắm sạch. Sáng nay tỉnh dậy còn chưa đánh răng rửa mặt, hẳn là bẩn chết đi được, anh đừng hôn…”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì mặt đã bị anh xoay lại. Tay anh giữ một bên má không cho cô né tránh, rồi lại hôn xuống, cạy hàm răng đang ngậm chặt của cô, nhanh chóng xâm nhập hôn sâu, không cho cô cơ hội né tránh.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Chỉ trong nháy mắt, anh ép cô vào vách tường cạnh cửa sổ. Buổi sáng Hạ Mộc Ngôn chưa đánh răng nên bây giờ cũng không dám mở miệng, cả người cứng ngắc không chịu phối hợp. Tay anh hết lần này đến lần khác ôm siết lấy lưng cô, càng dây dưa càng ôm chặt, như muốn ép cả người cô vào ngực mình, như muốn khảm cô hòa làm một với cơ thể anh.
Phải đến khi rời khỏi khách sạn và ngồi lên xe, Hạ Mộc Ngôn mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm trạng nặng trĩu cũng thư thả ít nhiều.
“Tối qua em dầm mưa lại nghỉ ngơi không đủ, giờ về ngủ một giấc đã nhé!”
Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Mộc Ngôn: “Mình về thẳng Ngự Viên chứ?”
Nghe thấy hai chữ này, Hạ Mộc Ngôn không giấu nổi cảm xúc của mình.
Chẳng cần cô nhiều lời, Lục Cẩn Phàm cũng phát hiện ra chút hoang mang ánh lên trong đáy mắt cô.
“Em đừng lo. Thật ra, ông ấy tính bắt em là để uy hiếp và hạn chế sự tự do của anh, vì vậy người giúp việc trong Ngự Viên đều bị ông ấy điều đi rồi, không có ai bị thương cả!”
Giọng anh rất nhẹ nhàng, điềm nhiên nhưng lại khiến nỗi lòng đè nén bấy lâu của cô vơi đi trong khoảnh khắc.
May sao, chị Trần và những người khác đều bình an vô sự.
“Vốn hệ thống an ninh ở Ngự Viên vô cùng chặt chẽ không một kẽ hở. Nếu chẳng phải do chị Trần chủ động mở cửa thì ắt hẳn những người đó không có cơ hội trà trộn vào bên trong, đúng không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.
Lục Cẩn Phàm khẽ liếc mắt nhìn sang, sau đó anh nắm lấy bàn tay cô: “Đừng để ý nhiều, giờ em đến công ty với anh. Tránh cho đến lúc em về nhà lại lo lắng, trằn trọc không ngủ được!”
“Không đâu, em chỉ băn khoăn không biết bọn họ trà trộn vào Ngự Viên kiểu gì thôi!”