Nói vậy, người được gọi là em trai của A Cát Bố đang nhắm vào Lục Cẩn Phàm.
“Vậy nên, lần này anh về Mỹ là vì chuyện này?”
Lục Cẩn Phàm ung dung: “Sau khi biết sự thật thì em bắt đầu lo lắng rồi hả?”
“…”
“Nói chuyện này cho em biết, ngoại trừ khiến em ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí còn khiến em không yên tâm ra ngoài làm việc, thì còn có tác dụng gì nữa?” Lục Cẩn Phàm tiện tay vén ống tay áo lên, thủng thẳng nói: “Điều kiện trị an trong nước an toàn hơn nước ngoài rất nhiều. Giờ em đã sang Mỹ rồi, hãy mau chóng giải quyết xong việc rồi đi thẳng về đi, đừng ở lại đây quá lâu. Anh đã sắp xếp đủ người ở Hải Thành để tạo thành một mạng lưới an toàn cho em, không ai có thể dễ dàng đặt mục tiêu lên em được cả. Bây giờ, anh thà để em chiến tranh lạnh với anh cũng không muốn em ở lại Mỹ quá lâu.”
Lục Cẩn Phàm tiện tay mở một email khác của cô, cất giọng ấm áp…
Ai thích chiến tranh lạnh với anh chứ?
Nhiều khi chỉ là vì không cam lòng và sĩ diện thôi.
Có người gõ cửa tìm Lục Cẩn Phàm, thấy anh đi ra, Hạ Mộc Ngôn tự thu dọn hành lý trong phòng.
Nửa tiếng sau, Lục Cẩn Phàm về phòng, thấy hành lý của Hạ Mộc Ngôn đã được để vào bên trong phòng ngủ, còn Hạ Mộc Ngôn thì đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa vì đã thời gian ngồi máy bay và chờ anh quá lâu.
Lục Cẩn Phàm khom người nhặt điện thoại bị rơi dưới thảm của cô lên, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, kéo chăn đắp cho cô, vén tóc cô, nhìn cô một lát rồi quay người sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài phòng khách, Lục Cẩn Phàm mở cửa sổ sát đất, đi ra trước lan can kiểu châu Âu ngoài ban công, nhìn bãi cỏ rộng lớn bát ngát, lấy điện thoại đang rung ra, bắt máy với vẻ mặt lạnh tanh.
Giọng của đối phương nhanh chóng vang lên: “Lục tổng.”
“Điều tra được chưa?”
“Vâng, đã điều tra được rồi. Quả nhiên người phụ trách của Công ty đầu tư tài chính, đối tác thứ ba ở Los Angeles có liên hệ hợp tác với Tập đoàn MN đã bị em trai của A Cát Bố là A Đồ Thái thu mua. Mục đích của chúng là dụ cô Hạ sang Mỹ, đồng thời không làm cô ấy mảy may nghi ngờ. Vị đối tác liên lạc trung gian kia quả thật có mối quan hệ hợp tác lâu dài với người phụ trách của công ty tài chính nọ, cũng như đã từng hợp tác lâu dài với Tập đoàn MN, cho nên ở trung gian giới thiệu bên thứ ba là rất hợp lý. Bọn chúng không thể ra tay ở Trung Quốc, biết rõ cô Hạ là điểm yếu của ông, cho nên ngoài cách sử dụng việc đàm phán công việc để dụ cô ấy đến Los Angeles, thì quả thật không còn cách nào khác có thể khiến cô ấy mất cảnh giác. Hơn nữa, bọn chúng đoán chắc rằng, vì ông trở về Los Angeles nên cô Hạ nhất định sẽ không từ chối hợp tác với bên thứ ba này, mà lượn qua Los Angeles một vòng.”
Lục Cẩn Phàm nhìn ra bãi cỏ ở đằng xa, ý lạnh dày đặc và vẻ nghiêm nghị chuyển động quanh tròng mắt đen lạnh lẽo.
Anh vịn một tay lên lan can, cất giọng lạnh lùng: “Gửi tin đến đối tác đi cùng với cô ấy, nói rằng công ty đầu tư tài chính kia đã đóng cửa một tuần trước, tất cả các dự án hợp tác đều đang trong giai đoạn tạm thời gác lại và trì hoãn. Bất cứ sự hợp tác nào với họ trong giai đoạn này đều là công việc làm ăn thua lỗ không mang lại lợi nhuận. Hãy để ông ta từ bỏ ý tưởng lôi kéo Hạ Mộc Ngôn cùng bàn bạc hợp tác với bên thứ ba, cắt đứt cuộc đàm phán này từ ông ta, đừng để bọn chúng có cơ hội tới gần Hạ Mộc Ngôn.”
“Vâng.”
Anh lạnh lùng nói: “Tiện thể, đóng cửa luôn công ty tài chính có quan hệ riêng với A Đồ Thái kia, mãi mãi cũng không cho nó có khả năng đặt chân vào giới đầu tư tài chính một lần nữa.”
“Đã rõ.”
“Vậy chuyện cô Hạ sang Mỹ để hợp tác lần này cứ thế mà thất bại rồi ạ?”
Lục Cẩn Phàm vịn một tay lên lan can, ngón tay thon dài tùy ý gõ nhẹ, từng cơn gió lạnh thổi về bãi cỏ nơi xa: “Nhà đầu tư tài chính cũng được, hoặc một đối tác nào đó có thể hợp tác với Tập đoàn MN cũng được, đi tìm một công ty có thể làm bên thứ ba để hợp tác với cô ấy, đừng để cô ấy đi công cốc chuyến này. Sau khi bàn bạc xong thì lập tức đưa cô ấy về Hải Thành.”
Người ở đầu dây bên kia khó xử nói: “Tìm một công ty thứ ba cùng đẳng cấp để hợp tác thì dễ, nhưng sau khi bàn bạc xong lập tức đưa cô Hạ về Hải Thành thì e rằng chúng tôi không làm được… Dù sao ông cũng ở đây, cô ấy về hay không, chẳng phải vẫn còn phải tùy Lục tổng sao?”
“Vậy à?” Lục Cẩn Phàm không dao động chút nào: “Vậy để tôi đích thân đưa cô ấy về Hải Thành, mọi chuyện bên Los Angeles giao hết cho Nam Hành và các người giải quyết là được.”
“…”
Người bên kia khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ nghĩ cách để công việc của cô Hạ tiến triển thuận lợi, đồng thời để cô ấy yên tâm về Hải Thành, không ở lại nơi thị phi như nước Mỹ này quá lâu.”
“Ừ, vậy đi làm đi.”