Trong tích tắc, bọn chúng lập tức lôi bọn trẻ trở về, thẳng tay chĩa họng súng lên đầu bọn trẻ.
Bọn trẻ khóc lóc.
Cánh sát không ngừng kêu gọi đầu hàng, cố gắng trấn an bọn trẻ, đồng thời trấn an A Cát Bố và đám thuộc hạ đang nóng nảy tức giận.
Thuộc hạ của A Cát Bố lớn tiếng ra lệnh bọn trẻ ngồi xổm xuống, không được chạy loạn. Lũ trẻ sợ run cầm cập, lập tức ngồi xuống. Từng cơ thể nhỏ bé cuộn tròn thành một cục, dính đầy máu đen bẩn thỉu.
Bọn chúng vẫn còn đang đàm phán với Sĩ quan đặc công Ân. Thấy ánh mắt tuyệt vọng và ngập tràn sợ hãi của bọn trẻ, anh ta đành ra hiệu nới lỏng vòng vây, từ từ lùi ra ngoài.
Trực thăng của Lục Cẩn Phàm chỉ cách vòng vây bọn họ mười mấy mét, cửa khoang trực thăng bị người của Nam Hành canh giữ chặt chẽ. Ngay khi bọn chúng lên cò, chĩa súng vào đầu của bọn trẻ, Lục Cẩn Phàm đã không hề nghĩ ngợi, mở cửa khoang trực thăng muốn chạy tới.
Lục Cẩn Phàm không biết Hạ Mộc Ngôn cũng đứng sau trực thăng không xa. Anh cũng không biết rằng cảnh mình bước xuống trực thăng đã lọt vào mắt cô.
Vì vậy khi A Cát Bố mất kiên nhẫn, nhả một phát đạn lên chân một đứa bé thì Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bỗng đẩy đám người vẫn đang ngăn cản phía trước ra.
Cô nghe được tiếng súng, nhưng tầm nhìn bị che chắn nên chỉ có thể nhìn thấy bóng Lục Cẩn Phàm bên kia lóe lên. Dù chỉ là một thoáng vội vã nhưng cũng đủ để Hạ Mộc Ngôn thấy được lưng áo màu trắng của anh đã bắt đầu rướm máu.
Chắc vì vừa rồi anh dùng lực quá mạnh để đẩy những người kia, vết thương sau lưng anh không chịu được cử động mạnh chắc lại rách ra rồi.
Vết thương tối qua bác sĩ vừa mới xử lý lần nữa, hẳn là bây giờ lại càng nghiêm trọng…
Sĩ quan đặc công Ân cầm bộ đàm nói chuyện với đám người Nam Hành, để phía căn cứ XI có thể nắm bắt thông tin kịp thời mà đưa ra phán đoán.
Hạ Mộc Ngôn không có cách nào tiếp cận. Nhưng cho dù đứng đây, cô vẫn nghe thấy được đại khái tình huống bên trong.
Tin tức nói chân đứa bé bị đạn bắn, máu chảy lênh láng, đám trẻ còn lại sợ đến choáng váng, không dám mở miệng khóc một tiếng. Cả đám ngồi xổm xuống, câm như hến, sợ sệt nhìn chằm chằm vào dòng máu chảy ra từ chân cậu bé kia.
Lại có tin tức nói rằng, dưới chân của A Cát Bố là nơi bọn chúng chôn kíp nổ mai phục. Nếu như họ không thả bọn chúng đi, hoặc bảo Lục Cẩn Phàm đến đây trực tiếp đàm phán, hắn ta sẽ lập tức cho nổ tung nơi này, cùng chết với mấy trăm người ở đây.
Quyết sách cuối cùng của thành viên căn cứ XI đưa ra chính là, họ cần nhanh chóng tìm ra kíp nổ bị chôn dưới đất. Nếu không, cho dù có thể tạm thời trấn an A Cát Bố, thì những người trong rừng vẫn có khả năng lâm vào nguy hiểm.
Nhìn thấy đứa trẻ với hai chân tàn phế, ai nấy đều lặng người, không nói nên lời. Những người ở căn cứ XI càng siết chặt cò súng.
A Cát Bố sắp không nhịn được nữa. Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hắn chĩa súng vào lưng bọn trẻ, đôi chân chậm rãi di chuyển trên mặt đất.
Một khi nhóm cảnh sát dám hành động, hắn sẽ lập tức cho bom nổ tung toàn bộ nơi này.
Một tên cũng đừng hòng sống sót!
Những người xung quanh đều nhìn thấy cảnh này.
Chỉ có Hạ Mộc Ngôn là không.
Bởi vì nhóm người tiếp tục lùi về sau, cho nên rốt cuộc cô cũng chỉ có thể nhìn thấy Lục Cẩn Phàm từ khe hở giữa đám người.
Cô chăm chú nhìn Lục Cẩn Phàm.
Tất cả mọi người đều lui về sau, chỉ có anh là tiến sâu vào trong.
Đến khi Lục Cẩn Phàm vừa xuất hiện, vẻ mặt đang dâng lên lửa giận ngút trời của A Cát Bố mới từ từ trấn định lại.
“Ông Lục!”
Sĩ quan đặc công Ân muốn tiến lên ngăn, nhưng lại bị Lục Cẩn Phàm ra hiệu ngăn lại.
“Để tôi qua.” Giọng anh rất lãnh đạm.
Nam Hành ở bên kia biết không thể cản được Lục Cẩn Phàm. Anh lập tức nháy mắt với các anh em trong căn cứ, mọi người đồng loạt giơ súng trường lên cao, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Hai bên giằng co, bên nào cũng không dám làm bừa.