Thì ra Lục Cẩn Phàm chưa từng lưu lại số di động của cô ta trong danh bạ sao?
Trong lòng Hạ Mộng Nhiên nguội lạnh đi không ít, mặt trắng bệch: “Có lẽ vừa rồi em bấm nhầm…”
Nói rồi Hạ Mộng Nhiên vội vàng đi thẳng ra ngoài. Cô ta cũng không muốn giải thích thêm câu nào, sợ nói nhiều lại bị hớ.
***
Hạ Mộc Ngôn đang định nhờ chị Trần giúp cô cất đi những tấm hình cưới mà cô mới tìm ra thì bất chợt nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Cô vội vàng lái xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Thành. Tại phòng bệnh riêng của khoa chỉnh hình, cửa phòng đột nhiên mở ra, một bác sĩ nam thân hình cao ngất trong bộ áo blouse trắng từ bên trong bước ra.
Bác sĩ nam đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra mi mắt, nhưng cũng không cản được Hạ Mộc Ngôn vừa nhìn thấy đã nhận ra anh ngay.
Cô không lên tiếng, đối phương cũng chỉ nhìn lướt qua mặt cô với ánh mắt lạnh lùng rồi thản nhiên đi qua người cô.
“Hạ Mộc Ngôn! Có phải cậu đến rồi không? A~ mình đau muốn chết đi được này!” Trong phòng, cô gái trẻ tuổi đang nằm trên giường kêu rên thảm thiết.
Đây là Hạ Điềm, người bạn quan trọng nhất, tốt nhất của Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Điềm nhìn thấy nét mặt của cô lúc đi tới thì không nhịn được mà nhướng mày lên: “Vẻ mặt gì thế này? Mình chỉ bị tai nạn xe, bị gãy chân thôi mà, có chết đâu!”
Thấy vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn, Hạ Điềm quẹt ngang miệng nói: “Mới vừa rồi mình gọi để nhờ cậu mua giúp một suất gà KFC. Cả ngày còn chưa được ăn, vừa đói lại vừa khó chịu! Bác sĩ còn yêu cầu từ hôm nay ngày nào mình cũng phải uống canh xương ít muối ít dầu mỡ! Đây không phải là muốn giết mình sao! Mình là loại người ghét nhất canh xương, thế mà bắt mình ngày nào cũng uống!”
Cô lại cúi xuống nhìn hai tay trống trơn của Hạ Mộc Ngôn: “Ôi! Không phải thật chứ! Cậu đến tay không thật à…”
Đúng thật là tay không tới mà, không phải sao? Lúc mới nhận được cuộc gọi, suýt chút nữa Hạ Mộc Ngôn đã không cầm chắc được cái điện thoại nữa kìa!
Hạ Điềm đã từng là người toàn thân đầy máu chết trước mặt cô, giờ bất chợt ở trong điện thoại tủi thân nói mình xảy ra tai nạn, muốn cô mua cho cậu ấy một phần combo KFC đưa tới bệnh viện.
Lúc ấy trong đầu Hạ Mộc Ngôn làm gì có KFC, làm gì có combo KFC nào!
Cô lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ còn thiếu nước bay đến!
Hạ Điềm còn sống! Lúc này cậu ấy còn chưa ở chung với người đàn ông cặn bã đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy!
“Chân cậu bị thương như vậy rồi, cậu đừng ăn mấy đồ linh tinh kia nữa.” Hạ Mộc Ngôn bình tâm lại, kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh: “Gần đây có một nhà hàng canh xương lâu năm, hương vị rất ngon. Lát nữa mình đi mua cho cậu.”
Hạ Điềm khéo miệng: “Chậc! Không có KFC thì mình cần cậu để làm gì chứ!”
Hạ Mộc Ngôn không đôi co với bạn, chỉ ngồi bên cạnh nhìn.
Hạ Điềm thấy hiếm khi Hạ Mộc Ngôn có dáng vẻ yên tĩnh thế này: “Mình bảo, có phải gần đây cậu lại tìm đường chết trước mặt Lục Cẩn Phàm không hả? Mình đã nói với cậu từ trước rồi, đừng gần gũi em gái của cậu quá! Cô ta căn bản là không có ý tốt! Lục Cẩn Phàm đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn muốn lạnh nhạt với anh ấy đến khi nào nữa?”
Những lời khuyến cáo dường như đã rất lâu rồi cô không thấy, giờ lại gần bên tai. Mũi Hạ Mộc Ngôn có chút xót xa mà mỉm cười.
“Biết rồi, tự mình có chừng mực.” Cô không cách nào nói chuyện mình trọng sinh ra được, nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy người bạn thân thiết nhất giẫm lên vết xe đổ: “Hạ Điềm, sau khi xuất viện, cậu tuyệt đối không được liên lạc với người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương kia! Kể cả anh ta có muốn gặp để bồi thường gì đó cho cậu thì cậu cũng đừng gặp. Nhớ chưa?”
Lần tai nạn này đã từng xảy ra ở kiếp trước, cũng chính vì tai nạn này mà Hạ Điềm quen biết người đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời mình.
“Cậu có chừng mực cái gì? Chừng mực cái con khỉ!” Hạ Điềm hoàn toàn không để nửa câu nói sau của Hạ Mộc Ngôn vào đầu: “Rốt cuộc Lục Cẩn Phàm có gì không tốt! Bao nhiêu phụ nữ ước gì được leo lên giường anh ấy! Cũng chỉ có Hạ Mộc Ngôn cậu cố chấp như vậy!
“Được rồi được rồi, là mình cố chấp, trước kia đều là mình không đúng!”
“Cậu xem cậu xem! Cứ mỗi lần nhắc đến Lục Cẩn Phàm với cậu là cậu đều mất hết kiên nhẫn…” Hạ Điềm hừ một tiếng: “Lòng tốt cũng bị cậu làm cho thành lòng lang dạ sói rồi! Thật tức chết!”
Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, chỉ dùng sức kéo tay Hạ Điềm đặt lên chăn nắm thật chặt.
Hạ Điềm chán ghét: “Nắm chặt như thế làm gì? Không phải cậu bị cô em gái kia tẩy não, làm không có hứng thú với đàn ông nên giờ bắt đầu có hứng thú với phụ nữ chứ? Má nó, mình không chơi bách hợp* đâu nhá! Cậu buông tay mình ra ngay…”
(*) Bách hợp: là một thuật ngữ mà những người hâm mộ anime, manga thường dùng để gọi những tác phẩm thuộc thể loại có liên quan đến đồng tính nữ.