“Cô ấy say rượu sao?” Nam Hành đang định đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn.
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu, giơ tay lên vung vẩy tự do hai cái: “Đâu có.
Tôi chỉ uống nước trái cây, đâu có uống rượu.”
Nam Hành cười khẩy: “Ở những chỗ như Tử Tinh Thành từ trước đến giờ làm gì có nước trái cây nguyên chất.
Trong nước hoa quả cũng có rượu nồng độ thấp, khoảng mười sáu độ, bình thường cũng sẽ không nếm ra được.
Nhưng nếu chỉ có vậy mà cũng say được thì tửu lượng của Cô Hạ đây thật sự thảm hại đến mức nào hả?” Mắt Hạ Mộc Ngôn hơi lờ đờ nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Thế à?” Lục Cẩn Phàm không đáp lại, chỉ giữ cô cho chắc rồi hờ hững nhìn nửa chiếc bánh gato còn lại trên bàn.
Nam Hành cũng như nghĩ ra điều gì đó, nhìn dáng vẻ say xỉn của Hạ Mộc Ngôn rồi lại nhìn chiếc bánh gato.
Anh ta bước đến cắt một miếng bánh bỏ vào miệng nhai hai cái, cố chịu đựng vị ngọt ghê răng rồi nuốt xuống.
Anh ta lại quay đầu nhìn hai người đang đứng trước cửa phòng: “Trong kem bơ có trộn rượu trái cây, độ cồn không thấp, kết hợp cùng với rượu trong nước trái cây thì cô ấy say đến mức này cũng không có gì lạ.” Hạ Mộc Ngôn cố gắng mở mắt ra, lông mày nhướng lên: “A, em nhớ rồi, đúng là ở Hải Thành có một cửa hàng bánh gato rất đặc sắc.
Ngày nào cũng có cả hàng dài người đến xếp hàng mua bánh ở đó.
Nghe nói kem bơ trong bánh ở cửa hàng này đều có rượu trái cây cao cấp được chưng cất công phu.
Chẳng trách cảm giác thật khác biệt, ăn thật là ngon…” Nói rồi cô lại cười hì hì úp mặt vào vai Lục Cẩn Phàm, khẽ thủ thỉ: “Sau này em vẫn còn muốn ăn nữa…
Chờ đến sinh nhật em…
Nhất định phải được ăn bánh sinh nhật ở cửa hàng này…” Trăm tính vạn tính, cuối cùng anh lại để cô say vì cái bánh ngọt.
Lục Cẩn Phàm giữ cô chắc chắn vững vàng bên người mình, lạnh nhạt nói: “Với tửu lượng của em thì sau này tránh xa cái cửa hàng bánh gato này một chút cho anh.”
“Không được.
Đến sinh nhật em muốn ăn.”Hạ Mộc Ngôn nâng cặp mắt mờ sương lên rồi đưa một ngón tay chỉ chỉ anh cười cợt: “Em muốn ăn một lần nữa, không cần hai tầng, chỉ cần một tầng thôi, có được không?” Lục Cẩn Phàm không trả lời, cô lại áp vào cánh tay anh, hai tay ôm lấy anh: “Được không anh…
Bao giờ đến sinh nhật thì ăn…
Chỉ ăn lúc sinh nhật thôi…” Lục Cẩn Phàm bị cô dùng sức ôm cổ kéo xuống nên không thể không cúi người.
Anh nhìn cô nhóc mắt ngà ngà say mông lung, thở dài hôn lên chóp mũi cô: “Được.” Nam Hành day trán, khoanh tay trước ngực đứng tựa vào cột hình trụ trang trí trong phòng VIP.
Đúng là quen biết Lục Cẩn Phàm bao năm như vậy rồi mà chưa bao giờ anh thấy cậu ta kiên nhẫn lại dịu dàng với ai như vậy.
Phong Lăng từ cửa đi vào: “Ông Lục, để tôi đưa ông và Bà Lục về nhà?”
“Không cần, Ngự Viên rất gần đây.” Lục Cẩn Phàm hờ hững nói: “Nam Hành cũng uống nhiều rượu rồi.
Cô đưa cậu ta về đi.” Nét mặt Phong Lăng không thay đổi, chỉ im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Vâng, Ông Lục.”
***
Hạ Mộc Ngôn bị Lục Cẩn Phàm đưa lên xe.
Cô cũng không phải quá say, chỉ là cả người lười biếng ngồi ngả đầu lên cửa sổ.
Ý thức được người đang lái xe là Lục Cẩn Phàm chứ không phải Phong Lăng, Hạ Mộc Ngôn híp mắt nhìn sang người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên ghế lái, nghiêng người sang muốn dựa vào anh.
“Ngồi về chỗ, anh đang lái xe.” Lục Cẩn Phàm muốn đẩy cô về chỗ.
Hạ Mộc Ngôn lại ôm lấy cánh tay anh, ghé sát mặt vào cổ anh rồi mềm giọng hỏi: “Tửu lượng của em kém như vậy sao?” Lục Cẩn Phàm liếc có một cái, không cần nói cũng biết.
Với tình huống của cô bây giờ, tửu lượng của cô kém hay không lại còn phải chờ anh nói ra sao? Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy ánh mắt này liền há to miệng cắn vào cổ anh.
Lúc cắn, cô không cắn mạnh mà đầu lưỡi lại lơ đãng liếm vào cổ anh vài giây rồi mới rụt lại.
Vậy nên anh bất ngờ rút một cánh tay từ bánh lái ra ôm ghì lấy eo cô sát vào mình.