Mấy người bảo vệ vừa nghe thấy thì liền bước đến sau lưng Hạ Mộc Ngôn theo phản xạ, như thể sợ cô trốn đi. Tuy bọn họ không động thủ nhưng vẫn đứng im đằng sau ngăn cô.
Hạ Mộc Ngôn lập tức bị đám người này vây lại.
Ánh mắt cô lạnh lẽo… Cái nhà họ Dung ở Bắc Kinh này thật đúng là hèn hạ.
Đây là ở vào địa bàn của mình mà bất chấp đạo lý sao?
Bất chợt, vòng vây được anh em nhà họ Dung và đám bảo vệ tạo thành xuất hiện lỗ hổng, một bóng đen cao ngất xuất hiện. Sắc mặt Lục Cẩn Phàm lãnh đạm, anh gạt bọn họ ra, bước thẳng đến chỗ cô. Anh bước đến gắn, nhìn thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn không đễ chịu. Dù trước đó cô đã trang điểm, nhưng vì quá hiểu cô nên anh có thể để đàng nhìn ra được vẻ uể oẩi và khó chịu do chu kỳ gây ra nhưng vẫn cố chống đỡ từ ánh mắt lạnh như băng của cô.
“Có chuyện gì?” Tiếng nói của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, nhưng hiển nhiên là đang chất vấn những người đứng phía sau.
Không ai ngờ Tổng Giám đốc Lục lại đi đến. Dù Lục Cẩn Phàm không phải là người Bắc Kinh, nhưng ở đây không có ai không biết đến tên của anh. Những người ở Bắc Kinh này ai cũng muốn lấy lòng Tổng Giám đốc Lục.
Vì vậy đám nhân viên an ninh do dự, cảm thấy không thể đắc tội với cả hai bên nên quyết định không tham dự bừa bãi nữa, lùi về phía sau nhường đường, không ai dám lên tiếng.
Dung Yên nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thì nét mặt cũng chợt thay đổi. Dung Thành nheo mắt lại, rõ ràng không mấy vui vẻ.
Hạ Mộc Ngôn chỉ đứng dựa vào tường mà không lên tiếng. Cánh tay Lục Cẩn Phàm vươn ra ôm eo cô, giọng nói trầm thấp kiên nhân mà dịu dàng: “Có phải sau này em đi vào nhà vệ sinh cũng phải có người đi theo không? Có lẽ anh phải gọi Phong Lăng từ chỗ Nam Hành về rồi. Cô ấy phải luôn ở bên cạnh em thì anh mới yên tâm được.”
Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn mấy nếp nhãn đưới váy dạ hội của Hạ Mộc Ngôn. Dấu vết ở đó cho thấy có người từng túm mạnh nó. Anh lạnh nhạt chớp mắt một cái rồi mới liếc sang anh em Dung thị.
Dung Yên thấy Lục Cẩn Phàm ôm eo Hạ Mộc Ngôn như vậy, cử chỉ thân mật không lời này dường như đã thể hiện hết tình cảm của anh, khiến cho ngực cô ta thắt lại. Mắt cô ta hoen đồ nhìn anh, cơn đau trong lỗng ngực trào ra không kiểm chế nổi: “Ông Lục…”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm không chút độ ấm.
Đáy mắt Dung Thành cũng xet qua một tia không vui lộ liễu, anh ta cười lạnh nói: “Lục tổng, tuy rằng không biết thật ra vị Hạ tổng này có quan hệ như thế nào với anh, nhưng bây giờ cô ta đẩy Dung Yên ngã xuống đất, chân Dung Yên bị trật. Tôi cũng không trách cứ, chẳng qua chỉ bảo cô ta nói một câu xin lỗi mà cũng là quá đáng sao?”
Lục Cẩn Phàm cụp mắt: “Em đẩy cô ta sao?”
Rõ ràng đây là một câu hỏi vặn nhưng chỉ nghe thôi cũng nhận ra anh không cho rằng cô sẽ làm cái chuyện ngu ngốc này.
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng liếc mắt: “Không, cô ta tự ngã, lôi tay tôi không chịu thả ra. Tôi không chịu được mà hất tay ra, cuối cùng cả hai người cùng ngã xuống đất. Chân tôi bị trật, tôi cũng chẳng lên tiếng, không đến mức không thể đi được. Nhưng tôi không hiểu cô Dung cứ ngồi im dưới đất như vậy là có ý gì.”
Trong lúc Hạ Mộc Ngôn nói, ánh mắt Lục Cẩn Phàm rơi xuống khuôn mặt của Dung Thành. Anh không liếc nhìn Dung Yên lấy một cái, hiển nhiên người cố tình không biết đúng sai mà gây khó dễ cho Hạ Mộc Ngôn là Dung Thành.
“Dung tổng, anh nghe thấy chưa?”
Dung Thành lập tức giận đến mức bật cười: “Lục tổng, Hạ tổng có quan hệ không hề tắm thường với anh. Anh gặp ai làm chuyện sai mà tự nhận mình có lỗi chưa? Vừa rồi trong phòng tiệc, cô ta vẫn nhìn Dung Yên. Dung Yên đi vào phòng vệ sinh, cô ta cũng đi đến phòng vệ sinh. Đến khi tôi đi đến thì đã thấy Dung Yên đỏ mắt ngồi đưới đất, mà sắc mặt Hạ tổng thì kênh kiệu như chim công. Nói không phải cô ta đẩy, tôi không tin.”
Lục Cẩn Phàm bình thản không dao động nhìn anh ta: “Cô ấy nói không đấy tức là không đẩy. Nếu tôi đoán không lầm, chắc cô ấy cũng từng yêu cầu anh đi tìm băng ghi hình giám sát ở đây để điều tra, nhưng bị anh từ chối?”
Dung Thành tỉnh bơ nheo mắt lại.
Không ngờ anh lại hiểu rõ Hạ Mộc Ngôn đến như vậy.
Nhìn thấy nét mặt của anh ta, Lục Cẩn Phàm cong môi: “Nếu Dung tổng nhất định cần lời giải thích, vậy thì hỏi cô Dung xem thật ra đã xây ra chuyện gì? Nếu không thì tìm băng ghi hình đi. Có cả hai cách để điều tra mà anh đều không thèm để ý, rõ ràng mục đích của anh không phải là muốn biết sự thật, cũng không phải là muốn công bằng. Anh chỉ muốn nói cho cô ấy biết, nhà họ Dung là những người bất chấp đạo lý, bất chấp hậu quả, chỉ cần không vừa mắt anh thì bất cứ lúc nào, anh cũng có thể khiến cho cô ấy cùng đường.”
Giọng nói Lục Cẩn Phàm vẫn nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta run đến tận xương.