Lục Cẩn Phàm đứng ngoài căn hộ gần Đại học T, nhìn của nhà khóa trái và khóa mật mã đóng một lớp bụi mỏng, anh có thể xác định nửa tháng nay Hạ Mộc Ngôn hầu như không về đây ở.
Anh mở cửa đi vào, trong nhà không bật đèn.
Bên ngoài trời đã tối mịt, chỉ có ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.
Một đám sinh viên và nhà trường tổ chức liên hoan lửa trại giờ này vẫn chưa xong? Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Mộc Ngôn, kết quả lại nghe thấy tiếng báo máy đã tắt.
Lục Cẩn Phàm nhíu mày, nhìn ánh đèn dọc hai bên bờ sông của thành phố T xa xa, lại gọi lần nữa.
Điện thoại của cô vẫn tắt máy.
Anh chợt quay người đi ra ngoài, vừa ra cửa đã nhìn thấy Phong Lăng đột nhiên xuất hiện ở cửa thang máy.
“Ông Lục?” Rõ ràng Phong Lăng rất bất ngờ khi anh có mặt ở đây: “Không phải ông đang ở Hải Thành sao? Ông đến đây khi nào vậy?” Lục Cẩn Phàm thầy Phong Lăng không đi theo Hạ Mộc Ngôn, hờ hững hỏi: “Hạ Mộc Ngôn đâu?”
“Đêm nay Bà Lục có liên hoan lửa trại, tôi vốn định đi theo nhưng cô ấy đi xe buýt với sinh viên trong trường ra bờ sông.
Lúc nãy cô ấy vừa gọi điện nói với tôi là điện thoại di động sắp hết pin, bảo tôi về nhà lấy sạc dự phòng cho cô ây.” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói: “Cô ấy tắt máy rồi.”
“Thật sao?” Phong Lăng hơi ngờ vực, bèn lấy điện thoại ra xem thử: “Mấy phút trước cô ấy vừa mới gửi tin nhắn cho tôi mà, nhanh vậy đã hết pin rồi sao?”
“Cô ấy gửi tin nhắn gì cho cô?” Lục Cẩn Phàm nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng hơi khựng lại giây lát, vừa định nói hồi nãy vội vã vào thang máy nên vẫn chưa xem thì điện thoại đã bị người đàn ông đứng trước mặt lấy đi.
Lục Cẩn Phàm trông thấy tin nhắn kia của Hạ Mộc Ngôn, liền trượt mở màn hình, điện thoại hiện lên một bức ảnh bốn người chụp chung.
Phía dưới còn kèm theo một hàng chữ: “Phong Lăng, cô đã gặp người mặc đầm trắng này chưa?” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm dừng lại trên mặt cô gái mặc đầm trắng.
Phong Lăng còn chưa kịp thấy rõ nét mặt của anh thì anh đã thình lình đi vào thang máy, toàn thân toát ra hơi thở u ám lạnh như băng.
Người đàn ông lạnh lùng bình tĩnh thường ngày lúc này như Thần Chết, trong nháy mắt đôi mắt sắc bén dường như lóe lên tia sát khí.
Người nhạy cảm như Phong Lăng lập tức cảm giác được gì đó trong nét mặt của Lục Cẩn Phàm, vội vàng chạy theo.
***
Hạ Mộc Ngôn đang ngồi ở bờ sông, cách chỗ đám đông náo nhiệt hơi xa, Bạch Vi cầm một xiên thịt dê nướng đến cho cô.
“Cảm ơn chị.” Hạ Mộc Ngôn nhận lấy rồi cắn một miếng.
Bạch Vi lại cầm hai lon bia tới đưa cho cô.
Hạ Mộc Ngôn còn đang do dự có nên uống hay không thì lúc này Bạch Vi đã đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
Hạ Mộc Ngôn cẩm bia lên ước lượng.
Uống chút nhỉ? Thôi bỏ đi, đừng uống, dù sao cũng đã hứa với Lục Cẩn Phàm rồi.
Nhưng cô vẫn muốn uống một chút.
Cô đang rầu rĩ thì Tô Tuyết Ý chợt từ đằng sau sáp lại bên cạnh: “Bụng tôi khó chịu quá, bờ sông này quá đông người, nhìn xa không rõ, ở đâu có nhà vệ sinh công cộng vậy? Cô đi tìm với tôi được không?” Hạ Mộc Ngôn bình thản liếc cô ta một cái: “Ở trong rừng cây đằng kia kìa, cô đi qua đó là có thể tìm được.”
“Trong rừng cây tối quá, cô đi với tôi đi, tôi sợ.” Tô Tuyết Ý hơi ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, có vẻ như thật sự rất khó chịu.
Hạ Mộc Ngôn nhìn sang Bạch Vi đang nghe điện thoại ở bên kia, đảo mắt lại thấy Lăng Phi Phi đang đứng trong đám đông.
Ở đây quen thuộc nhất cũng chỉ có mấy người các cô, quả thật Tô Tuyết Ý không tiện tìm người khác đi với mình.
Mặc dù Hạ Mộc Ngôn không thích tiếp xúc quá nhiều với cô ta, luôn cảm thấy người này kỳ quái, nhưng dù sao bọn họ cũng ở chung phòng.
“Đi thôi.” Hạ Mộc Ngôn bỏ xiên nướng và bia xuống, đứng dậy phủi quần.