Khi anh đi vào, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn ngồi trên sofa, người co tròn lại, tay che mắt, chỉ chừa một khoảng hở nhìn lên tivi.
Anh bước đến phủ tay lên đầu cố.
Cô nhóc ngồi trên sofa lập tức giật mình, kêu “Á” một tiếng, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy anh thì nét hoảng sợ trong mắt mới dần tan đi: “Sao muộn thế này anh mới về?”
“Em đang xem gì đấy?” Lục Cẩn Phàm xoa xoa đầu cô vỗ về, mắt nhìn sang tivi.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim kinh dị mới ra.
“Vừa rồi em về nhà, thấy anh chưa về, mà dạo này ở ký túc xá em đã quen tìm phim xem lúc ở một mình buồn chán.
Vừa rồi bật lên thấy phim kinh dị nên em mới ngồi xem một lúc.”
“Hóa ra em cũng can đảm nhỉ, bắt đầu hứng thú với phim kinh dị từ bao giờ thế?”
“Trước kia em vẫn nghe mọi người khen mà chưa có dịp xem thử.
Vừa nãy đổi kênh thì nhìn thấy nên em mới xem.” Hạ Mộc Ngôn vẫn ôm gối, mặt dính vào gối nghiêng đầu nhìn anh: “Sau khi anh đến thành phố T thì còn bận rộn hơn cả lúc ở Hải Thành nhỉ.”
“Ừ, ít nhất anh cũng ở lại đây nửa tháng nữa.
Ban ngày anh sẽ cố gắng thúc đẩy công việc để kết thúc sớm, buổi tối sẽ về sớm với em, được không?” Thấy cô gái nhỏ vừa rồi bị dọa không nhẹ, Lục Cẩn Phàm cầm điều khiển lên tắt tivi đi rồi bế cô lên, ngồi xuống ghế sofa, đặt cô lên đùi anh.
“Anh không về thì em về ký túc xá ngủ cũng được.
Dù sao đã hơn một tháng rồi, em cũng đã quen.”
“Não của bạn cùng phòng em có vấn đề và chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng.
Em ít ở đấy đi.” Hạ Mộc Ngôn gần như bật cười.
Não có vấn đề và chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng à? Anh đang khéo léo nói Lăng Phi Phi thiểu não phải không? Cô cong khóe môi: “Con người mà, loại cực phẩm nào cũng sẽ gặp được thôi.
Loại người trí thông minh không đủ cao này chẳng có tính uy hiếp với em chút nào cả, sao phải lo lắng chứ?”
“Không có tính uy hiếp, nhưng rất dễ kéo IQ xuống“.
Lục Cẩn Phàm nói rồi nhìn cô một lát, sau đó lại nhéo má cô: “Anh ở lại thành phố T thêm mấy ngày với em rồi quay về Hải Thành.
Sau đó anh sẽ bận rộn tham gia các hạng mục ở nước ngoài, có lẽ sẽ phải đi công tác thường xuyên.” Hạ Mộc Ngôn ngước lên nháy mắt với anh: “Gần đây bên cạnh anh không còn xuất hiện nữ thư ký gì nữa chứ?” Anh khẽ nhếch môi: “Sao hả, sợ lúc anh không ở bên cạnh em thì lại xuất hiện tình địch không rõ lai lịch à?”
Trong phòng rất ấm, Hạ Mộc Ngôn mặc bộ đồ mềm mại ở nhà, tóc búi tròn, tay áo vén lên hai ba lớp để lộ cổ tay trắng ngần không đeo bất kỳ đồ trang sức thừa thãi nào.
Cô bặm môi, ôm cổ ép anh cúi xuống sát đầu cô rồi mới ghé vào tai anh nói: “Anh được phép bất mãn với bạn học nam chào hỏi em, mà em không được dò xét tình địch ở bên cạnh anh hay sao?” Trước kia Hạ Mộc Ngôn cũng không quá để ý nhân viên trong công ty ở gần Lục Cẩn Phàm là nam hay nữ.
Nhưng kể từ sau chuyện của An Thư Ngôn thì cô vẫn luôn canh cánh bên lòng vị trí thư ký của anh.
Tay anh đang siết eo cô liền mượn tư thế này mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô vài cái, cười khẽ: “Vị trí thư ký của anh còn trống đấy.
Nếu quả thật Bà Lục không yên lòng thì chi bằng chờ em kết thúc khóa học, giao toàn bộ phòng giao dịch cho bạn em, còn em thì đến Lục thị làm việc đi?”
“Vậy e là Hạ Điềm sẽ lấy cớ em trong sắc quên bạn mà tuyệt giao với em vài ngày.” Nếu đúng là như vậy thì xem chừng văn phòng thư ký của anh sẽ không phải là văn phòng thư ký bình thường rồi.
Hai người đang ngồi nói chuyện, một lát sau Hạ Mộc Ngôn đang định trèo ra khỏi người anh thì chợt giọng anh trầm thấp lạnh nhạt vang lên từ đỉnh đầu cô: “Kia là cái gì?”
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên xem Lục Cẩn Phàm đang nhìn đi đâu, rồi lại đảo mắt nhìn về sọt rác bên cạnh sofa có một hộp que thử thai màu hồng rất nhỏ.
Lúc vứt xuống cô còn cố tình giấu xuống dưới mà vẫn bị anh nhìn thấy.
“Lúc trước khẩu vị của em không tốt, lại hay chóng mặt buồn nôn, sau này đột nhiên khẩu vị lại tốt lên, ăn được ngủ được.