Nhưng bây giờ cô rất đói, ngửi được mùi thức ăn, còn là bữa sáng do Đại Boss Lục nấu thì đã có thể kéo cô rời giường rồi.
Lục Cẩn Phàm tiện tay cài nút tay áo sơ mi, bước chân đến bên giường: “Em tỉnh rồi? Đi tắm đi rồi ăn sáng.” Hạ Mộc Ngôn giường đôi mắt nhập nhèm: “Em có thể ăn sáng xong rồi lại ngủ tiếp không…” Lúc cô ngước mắt lên, thấy anh đã sớm rửa mặt xong, áo sơ mi đen khác hẳn chiếc áo màu trắng hôm qua, nhưng trông anh vẫn đẹp trai vô cùng.
Dáng vẻ áo mũ chỉnh tế của anh khiến người ta không thể nào liên tưởng đến cảm thú tràn trề sinh lực, không biết tiết chế trên giường đêm qua.
Thật sự là thanh cao thuần khiết từ trên xuống dưới, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Em dậy ăn sáng trước đã, ăn xong thì đi lòng vòng trong phòng cho nhẹ bụng rồi ngủ tiếp, không được bỏ bữa.” Anh đoán đêm qua đã làm quá tay, cho nên cũng không bắt ép cô rời giường.
Lục Cẩn Phàm trầm giọng nói: “Bữa sáng còn nóng, hay là em muốn đợi nguội hơn?” Bấy giờ Hạ Mộc Ngôn mới vội vã vén chặn đứng dậy.
Giữa hai chân cô đau nhức, lúc đứng lên cô phải đổi nhiều kiểu mới tìm được tư thể đi tương đối thoải mái.
“Hôm nay em nghỉ học thật sao?” Hạ Mộc Ngôn bước đến gần bàn ăn thì nhìn thấy bữa sáng tình yêu đã lâu không thấy của Lục Cẩn Phàm.
Cô ngáp dài một cái, nhưng vẫn không quên rửa mặt trước, sau đó mới ngồi vào bàn.
“Ừ, nghỉ học, nên em có thể tiếp tục ngủ một lát, không cần sợ bỏ lỡ tiết học của Giáo sư Lâm.” Anh đặt đồ ăn lên bàn.
Hạ Mộc Ngôn đứng trong nhà vệ sinh đánh răng.
Dù cô đã từng thấy dáng vẻ này của Lục Cẩn Phàm, những cơ hội giống thế này thật sự quá hiểm, vì vậy cô chỉ muốn ngắm anh nhiều hơn.
Rõ ràng trong phòng ngủ có nhà vệ sinh nhưng cô vẫn đứng đây, vừa đánh răng vừa ngắm anh dưới tia nắng sớm mai.
Sau khi rửa mặt xong, Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống ăn sáng.
Lục Cẩn Phàm rất hiểu khẩu vị của cô, anh nấu đúng hai phần ăn, không nhiều cũng không ít.
Hạ Mộc Ngôn ăn xong cùng một lúc với anh, nhưng cô vẫn ngồi yên trên ghế, không chịu nhúc nhích.
Dõi mắt nhìn anh đang định lấy bát bỏ vào máy rửa bát, cô ngước mắt lên nói: “Em chưa no, em còn muốn ăn một bát mì nữa, một bát nhỏ cũng được…”
Rõ ràng Hạ Mộc Ngôn đang làm nũng, giọng cũng mềm xuống.
Lục Cẩn Phàm xoa đầu cô: “Em chắc chứ?” Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Chắc!”
Nếu Lục Cẩn Phàm nhớ không sai, khẩu phần ăn sáng vừa rồi đã đủ rồi, nhưng trống cổ có vẻ vẫn chưa no…
“Em muốn ăn mì gì?”
“Tùy anh, chỉ cần anh nấu đều được hết.”
“Em có chắc ăn hết không?”
“Chắc mà!”
Anh không hỏi thêm nữa: “Chờ đấy, anh đi nấu.” Không phải Hạ Mộc Ngôn cố ý làm nũng, cô đã bị anh giày vò cả đêm, dù sao cũng phải tranh thủ kiếm chút lợi ích chứ, hơn nữa gần đây cô ăn nhiều hơn không ít, tuy không thấy tăng cân, những bữa cơm tình yêu của Lục Cẩn Phàm có thể ăn được thì cứ ăn, dù sao cũng là chuyện không thể cầu được.
Ba ngày sau.
“Hạ Mộc Ngôn, đã mấy ngày em không về kí túc xá rồi, em đừng có đến muộn vào tiết học sáng của giáo sư Lâm đấy, nghe giáo sư Lâm nói cái vị mà đầu tư cho thư viện đại học T kia đã chính thức trở thành hiệu trưởng danh dự của trường ta, chiều nay sẽ có buổi phát biểu trước mặt giảng viên và sinh viên toàn trường.
Hiệu trưởng danh dự cũng sẽ phát biểu vài câu.
Không biết buổi họp hôm nay ra sao, chứ bây giờ mấy đứa xung quanh chị đều sôi sục lên hết rồi.
Em nhớ đừng đến muộn đấy…” Trong điện thoại, Bạch Vi không ngừng thúc giục.
Hạ Mộc Ngôn: “Em biết mà, em sắp đến nơi rồi.”
“Nhanh lên, hôm nay không thể vắng mặt được.”
“Vâng vâng vâng, sắp rồi, em tới ngay bây giờ.” Hạ Mộc Ngôn vừa tắt điện thoại, vừa liếc nhìn người được gọi là hiệu trưởng danh dự mới nổi của Đại học T đang ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.