Lục Cẩn Phàm xốc chăn lên nhét cô vào trong, lãnh đạm nói: “Hạ Mộc Ngôn, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng. Em không nên vì bất cứ kẻ rảnh rỗi nào đó nói nhảm mà tâm tình dao động.”
Giọng điệu anh quá lạnh nhạt, Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn cặp chân mày thẳng tắp của anh.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, quả thật cô đã suy nghĩ nhiều chuyện không nên nghĩ…
Lục Cẩn Phàm biết thuật đọc tâm sao? Hay là anh dễ dàng nhìn thấu lòng người?
“Không muốn ngủ? Bệnh hết hẳn rồi sao?”
“…”
“Nếu không muốn ngủ, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi.”
Ngón tay nắm trên chiếc chăn của Hạ Mộc Ngôn không khỏi co rút một chút: “Chưa, vẫn chưa khỏe hẳn…”
Lục Cẩn Phàm cúi người, đưa tay nâng cằm cô lên, cụp mắt xuống, khóa chặt gương mặt cô.
Hạ Mộc Ngôn vừa định nói chuyện, thì lại bị anh thừa cơ cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn sâu ngoài dự đoán khiến cho cô có phần hoa mắt, cho đến khi cơ thể trần trụi của cô cuộn tròn trong chăn thì anh mới cắn khẽ lên môi cô, kề môi khàn giọng nói: “Đi ngủ hay ngủ với anh, chọn một trong hai.”
“Roẹt” một cái, Hạ Mộc Ngôn kéo chăn lên tận đầu.
Đương nhiên là đi ngủ!
Lục Cẩn Phàm đột nhiên bá đạo như vậy, cô sợ mình không chịu đựng nổi!
***
Khi Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, ánh nắng ấm áp trong phòng đã chiếu lên giường. Cô nheo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cầm di động lên xem giờ.
Lục Cẩn Phàm dậy sớm hơn cô, hơn nữa chắc giờ này anh đã tới công ty rồi. Ngày hôm qua anh cố tình ở nhà với cô, nhưng sáng hôm nay công ty có cuộc họp hàng tuần.
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Hạ Mộc Ngôn đánh răng rửa mặt trong trạng thái tinh thần tươi tỉnh.
Đến lúc cô trở về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo thì điện thoại trên đầu giường reo vang, cô đi tới nhìn, là nhà họ Hạ gọi đến.
Đoán cũng biết chắc hẳn là ba cô vừa biết được tin tức nên gọi tới.
Nếu không, với tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc đó, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi điện cho cô.
“Ba mới nghe nói con định mua hai công ty địa ốc trong tay Hàn Thiên Viễn?” Điện thoại vừa kết nối, Hạ Hoằng Văn đã lên tiếng phủ đầu, lạnh lùng chất vấn.
“Vâng.” Đã lâu rồi không nghe được giọng nói của ba, trong chớp mắt, Hạ Mộc Ngôn hơi ngẩn ngơ.
“Chuyện lớn như vậy sao con không bàn với gia đình một tiếng? Cái tên phế vật Hàn Thiên Viễn trước giờ không biết làm ăn! Chưa nói đến bây giờ ngành địa ốc trong nước không phổ biến, hai công ty trong tay cậu ta lại có nguy cơ phá sản, con còn dám mua lại với giá ba mươi triệu? Cái loại công ty đó, một triệu chúng ta cũng không thèm mua!”
“Ba, chuyện này chờ con về nhà rồi bàn bạc với ba sau.” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn rất bình tĩnh, cô không muốn tranh cãi về vấn đề này trong điện thoại.
“Đứa nhỏ trước giờ không quan tâm bất cứ chuyện gì như con mà cũng có hứng thú với công ty à? Được, ba không ép con! Từ sau khi kết hôn thì con hờn dỗi tới lui đến bây giờ, ba biết trong lòng con vẫn luôn không vui, nhưng con cũng không thể càn quấy như vậy!”
“Ba, xin ba tin tưởng con. Vài năm nữa hai công ty này có thể sinh ra lợi nhuận rất khả quan.”
Hạ Hoằng Văn vừa định nói tiếp nhưng nhất thời khựng lại.
Đứa con gái này của ông rất tùy hứng. Từ khi mẹ con bé qua đời, ông tái giá, con bé chưa từng nói chuyện khách sáo với người làm ba như ông bao giờ. Mỗi một lần gọi điện thoại, hiếm khi nào mà con bé không tranh cãi ầm ĩ với ông.
Nhưng con bé lại vừa mới nói, ba, xin ba tin tưởng con.
Giọng nói thành khẩn, lại thêm thái độ ôn hòa, không giống như phát ra từ miệng Hạ Mộc Ngôn…
Hạ Hoằng Văn chỉ ngừng lại trong chốc lát, nhưng giọng điệu vẫn không vui: “Bây giờ con về nhà họ Hạ ngay cho ba, trình bày mọi chuyện rõ ràng. Ba bảo tài xế qua đón con!”
“Không cần đón, con tự lái xe về.” Bệnh của Hạ Mộc Ngôn đã bớt nhiều, cô vốn dự định thay quần áo xong sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Điềm một lát. Cô chậm rãi nói: “Mấy ngày trước Hạ Điềm bị tai nạn xe, chân bị gãy xương, con phải đến bệnh viện thăm cậu ấy một lát.”
“Được, lái xe chú ý an toàn, đừng quá bất cẩn!” Tuy rằng giọng nói của Hạ Hoằng Văn nghe vẫn có vẻ hung dữ, nhưng ít nhiều gì đã dịu đi một chút.
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười: “Trước sáu giờ con sẽ về đến nhà. Ba, đừng quên nói dì Cầm làm cơm cho con.”
“…”