Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 432:





Sau đó ánh mắt cô lại quét qua tủ thuốc bên cạnh.





“Thưa cô, cô còn cần gì khác nữa sao?”





“Có que thử thai không?”





“Có, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô.” Khi Hạ Mộc Ngôn rời hiệu thuốc đi về thì một tay cô cầm thuốc tránh thai mua cho Phong Lăng, một tay cầm que thử thai cho mình.





Tuy tình trạng của cô lúc trước không hoàn toàn có vẻ là mang thai, nhưng thỉnh thoảng lại có triệu chứng giống thời kỳ đầu của thai kỳ.





Có điều do cơ thể cô nhiễm lạnh nên cô vẫn lo lắng đến chuyện có dễ mang thai hay không.





Người có thể hàn có liên quan đến tử cung lạnh, tuy không ảnh hưởng nhưng xét về xác suất thụ thai thì cũng sẽ giảm đi một chút.





Vì vậy Hạ Mộc Ngôn vẫn không suy nghĩ nghiêm túc về chuyện mang thai này.





Nếu hôm nay đã đến hiệu thuốc thì cô mua một que về thử xem sao.





Khi Hạ Mộc Ngôn quay về chỗ Phong Lăng, cô ấy cũng đã tắm rửa và thay quần áo.





Trừ dấu vết trên cổ không cách nào che giấu được ra thì nhìn qua cũng không có gì khác biệt.





“Mấy ngày này cô có muốn chuyển qua chỗ tôi ở không?” Hạ Mộc Ngôn đưa thuốc về cho Phong Lăng.





Cô vốn định đi vào phòng ngủ thu dọn đống quần áo kia thì vừa vào đã thấy mặt đất và giường đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.





Tuy trước kia Phong Lăng quen sống cùng với đám đàn ông nhưng cô lại đặc biệt thích sạch sẽ.





Chuyện như hôm nay cũng đúng là lần đầu tiên.





“Không được.





Cô và Lục tổng hơn một tháng rồi chưa ở bên nhau, hai người cứ hưởng thụ thế giới riêng của mình đi.





Tôi ở đây cũng không sao, nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ về trường học cùng cô.”





“Tôi không cần ở chung, nhưng cô không thể tiếp tục ở đây một mình được, lỡ Nam Hành…”





“Anh ta mới bay về Mỹ rồi, tạm thời sẽ không đến đây.” Sắc mặt Phong Lăng rất bình tĩnh.





Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nhíu mày: “Bay về Mỹ? Mới cưỡng bức cô như vậy mà nháy mắt đã bay thẳng về Mỹ rồi sao? Phong Lăng không giải thích, chỉ khẽ nhếch môi: “Bà Lục, tôi không mong Ông Lục biết chuyện này.





Nếu không, ông ấy có thể sa thải tối vì chuyện của tôi ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.





Mà tôi thì không có ý định trở về Mỹ, cho nên…”





“Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi không nói đâu.” Hạ Mộc Ngôn nói không chút do dự.





Lúc này Phong Lăng mới không nói nữa, nhếch môi lên với cô nhưng rõ ràng bây giờ cô ấy không có tâm trạng mà mỉm cười.





Cô nhận ra giữa Phong Lăng và Nam Hành nhất định có quá khứ.





Chỉ có điều, Phong Lăng cũng không phải người thích chia sẻ quá nhiều về chuyện của mình.





Trước đó ở chung cư, Phong Lăng có thể kể cho Hạ Mộc Ngôn nghe một ít kinh nghiệm trước đây của cô ấy là vì càng ngày càng quen thuộc với cô chủ của mình, hoặc có thể coi cô là bạn bè nên mới buông lỏng cảm giác phòng ngự một chút.





Nhưng còn quan hệ tình cảm với Nam Hành, rõ ràng là cô không có ý định nói quá nhiều.





Hoặc có thể là có gì đó quá phức tạp, không thể nói được.





Hạ Mộc Ngôn ở lại chỗ Phong Lăng đến bảy giờ mới đi về.





Cô giúp Phong Lăng chườm lạnh vết thương trên cổ, rồi nhắc cô ấy một tiếng chườm một lần.





Đến khi cô chắc chắn sức khỏe và tâm trạng của Phong Lăng ổn định rồi thì mới đi về..





***





Buổi tối, Lục Cẩn Phàm mở cửa vào nhà thì Hạ Mộc Ngôn cũng mới về chưa được bao lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK