Sắc mặt của chàng trai kia hơi sa sầm, nhưng sau đó lại cười nhạt, nói: “Lục tổng, dù gì mấy năm nay Dung thị chúng tôi cũng được xem là bạn cũ của Tập đoàn Shine. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, em gái tôi đã đến Hải Thành làm việc, ở lại Shine rất lâu, luôn được Lục tổng chăm sóc. Giờ hiếm khi được gặp lại nhau, đù anh không nể mặt đổi tác là tôi thì cũng nên cho em gái tôi chút tình mọn chứ.”
Lục Cẩn Phàm vẫn không có ý định đời bước, giọng điệu lạnh nhạt, không hể rung động chút nào: “Vốn dĩ cô Dung được vào Shine ở Hải Thành thực tập là nhờ vào thành tích cao và năng lực cá nhân của chính cô ấy. Trong suốt một năm cô ấy làm việc ở đó thì tôi ở Mỹ, một năm về nước không quá ba lần, sao có thể chăm sóc cô ấy được?”
Người tự xưng là anh trai của cô Dung lại cười, nói: “Nhắc lại, Dung thị chúng tôi có thể có cơ hội hợp tác với Shine cũng nhờ em gái tôi làm trung gian giới thiệu. Nếu không phải lúc trước nó không muốn ở lại Bắc Kinh làm việc sau khi tốt nghiệp, âm thẩm bỏ nhà trốn đến Hải Thành, lại giả vờ mình không hề có thân phận bối cảnh gì, chỉ đựa vào sơ yếu lý lịch của bản thân để vào Tập đoàn Shine làm việc, thì sau này đã không phát sinh ra nhiều hệ lụy như vậy.”
Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Lục Cẩn Phàm bỏ ly đế cao vào khay của người phục vụ, rồi anh liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn ngồi đó tổ vẻ như đang xem kịch vui, rồi lại liếc qua ly rượu trong tay cô. Anh mới không để mắt đến cô một lát thôi là cô đã cẩm ly lên, như này là định uống Champagne đến say hay gì?
Lúc nào cũng vậy, khi ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn xuống mặt Hạ Mộc Ngôn, thì ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hờ hững với người bên cạnh: “Đây chỉ là mối quan hệ hợp tác kinh doanh giữa hai bên, không có nguồn cơn, Dung tổng suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy đạ hội màu trắng đi tới từ đám đông, gương mặt xinh xắn lại dịu dàng, nhìn khoảng hai ba hai bốn tuổi, xấp xÏ tuổi Hạ Mộc Ngôn. Hình như cô gái này đã đợi Lục Cẩn Phàm đi đến rất lâu nên giờ không đợi được nữa, quyết định lấy can đảm đi tới, nhìn anh không rời mắt. Trong đôi mắt lấp lánh kia không che giấu được vẻ vui mừng và đầy yêu thương khi gặp lại anh.
Người trong sảnh tiệc bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ đều là những người bôn ba ở Bắc Kinh. Sự tích của cô Hai nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh đã nhanh chóng truyền khắp giới.
Nghe nói cô Hai này là con gái ngoan của nhà họ Dung, sau khi tốt nghiệp tại Boston, cô ấy đến Los Angeles thực tập vài tháng, sau khi về nước thì cứ như mê muội, không chịu trở về Bắc Kinh, mà khăng khăng nói muốn sang Mỹ làm việc. Nhưng nhà họ Dung không đồng ý, nên đã giữ hộ chiếu của cô, tuyên bổ rõ ràng rằng cô không được đi nước ngoài.
Từ trước đến nay cô Dung này rất ngoan ngoãn, kết quả lần này lại bổ nhà ra đi trong cơn tức giận, đến thẳng Hải Thành, che giấu thân phận tôn quý, lấy thân phận là sinh viên mới tốt nghiệp ở nước ngoài để vào Tập đoàn Shine làm việc. Bởi vì cô ấy đã từng thực tập ở Tập đoàn Shine tại Mỹ mấy tháng, nên quá trình xin việc rất thuận lợi, được nhận vào làm ngay. Nghe nói lúc mới vào cô ấy cũng chỉ là thực tập sinh, nhưng vẫn chịu khó làm việc ở Hải Thành, sống chết cũng không chịu về Bắc Kinh.
Không ai biết cô Hai này đang chờ đợi điều gì, nhưng nghe nói năm đó khi Lục Cẩn Phàm từ Mỹ về Hải Thành vài lần, cô Dung này đều lấy thân phận trợ lý thực tập theo sát bên anh. Mọi việc bưng trà rót nước đều làm rất tốt, cũng rất chăm chỉ làm việc, vì vậy cô đã làm việc ở Shine Hải Thành hơn một năm.
Không khó để đoán được, lý do mà cô Hai nhà họ Dung cứ ở lại Hải Thành, tình nguyện mai danh ẩn tích làm một nhân viên thực tập nhỏ bé chính là vì Lục Cẩn Phàm.
Cho đến khi anh trai của Dung Yên – Tổng Giám đốc Dung Thành của Tập đoàn Dung thị đến Hải Thành bàn về dự án hợp tác với Shine thì mới phát hiện ra cô đang làm việc ở đây. Lúc Dung Thành đến, cũng đúng lúc Mặc Cẩn Phàm về nước, bọn họ ép Dung Yên về Bắc Kinh ngay trước mặt Lục Cẩn Phàm.
Sau khi Dung Yên được đưa về Bắc Kinh thì đã làm loạn một thời gian dài. Nghe nói cô nàng vừa tuyệt thực vừa khóc, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đến Los Angeles hoặc đến Hải Thành, nhưng người nhà họ Dung không cho phép một thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh vì theo đuổi đàn ông mà buông thả bản thân như thế. Dù người mà cô theo đuổi là Lục Cẩn Phàm thì họ cũng không cho phép cô dùng cách hèn mọn như vậy để chờ đợi anh.
Thời gian cứ thể trôi qua hơn một năm, cho đến khi rốt cuộc Lục Cẩn Phàm cũng về nước, rồi đến Bắc Kinh.
Nghe những người kia xì xào bàn tán, Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ cho đây là câu chuyện xưa của công chúa Bắc Kinh cải trang vì hành lọt phải hố tình, sau đó mặt không cảm xúc, cầm ly Champagne bị Lục Cẩn Phàm lườm khi nãy đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.
Thấy Dung Yên đã đi qua đây, lúc này Dung Thành lại nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Lục tổng, dù gì mọi người cũng quen biết nhau lâu như vậy, có vài việc không nên bàn luận trước mặt các vị ở đây, chỉ bằng nế mặt nhau, chúng ta sang chỗ khác ngồi xuống tâm sự được không?”
Dù sao Dung Thành cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, xấp xỉ tuổi của Lục Cẩn Phàm. Trồng anh ta có vẻ như cười hờ hững, nhưng không khó để nhận ra anh ta là một người thủ đoạn. Vẻ ngoài của anh ta cho người ta cảm giác rất điểm đạm nhã nhặn, nhưng thực chất bên trong lại toát ra sự kiều ngạo thuộc về nhà họ Dung, cứ như nhà họ Dung bọn họ đã “ăn nói khép nép” như thế, vậy mà Lục Cẩn Phàm lại không nể mặt, điểu này khiến anh ta không được thoải mái.
Dung Yên đứng bên kia, nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, muốn tới gần nhưng lại hơi thấp thổm. Rõ rằng trong mắt cô ta chỉ có mỗi mình anh, chỉ cần Lục Cẩn Phàm mỉm cười hoặc đáp lại, thì cổ ta sẽ có thể mạnh đạn hơn.
Nhận ra ánh mắt của Dung Yên cứ dân lấy mình, Lục Cẩn Phàm nhìn về phía cô ta.
Vừa chạm phải ánh mắt của anh, nét tươi cười trên mặt Dung Yên càng đậm thêm, trong mắt có vô số tia hâm mộ, thích, yêu và kích động.