Hôm trước, sau khi Hạ Hoằng Văn gặp Thẩm Mục thì quả thật ông có gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn, nhưng ông chỉ hỏi han vài câu chứ không nói gì thêm nữa. Bây giờ vẫn chưa thể xác định chắc chắn Hạ Mộng Nhiên mất tích hay gặp nạn. Nếu cô ta không gặp nạn thì vì sao đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào. Nhưng Lục Cẩn Phàm điều tra ra được Hạ Mộng Nhiên thật sự không hề lên máy bay.
Một người nói mất tích thì không thể mất tích ngay được, lại còn trùng khớp với thời gian máy bay gặp tai nạn.
Trong hoàn cảnh này, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiện gọi điện thường xuyên để hỏi thăm. Dù Hạ Mộc Ngôn không phải là người ép Hạ Mộng Nhiên lên máy bay đi nước ngoài, nhưng phần lớn nguyên nhân là do cô.
“Ông vẫn nghe ngóng tin tức, tâm trạng ông còn ổn định hơn em nhiều, em không cần phải lo lắng.”
“Ba em là người rất giỏi che giấu cảm xúc, nếu không đã chẳng có chuyện đến tận khi trưởng thành rồi em mới biết đến thân thế của mình từ miệng người khác.”
Phục vụ bàn bê một bát canh La Tống đặt lên bàn ăn. Lục Cẩn Phàm múc canh đặt trước mặt Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng: “Không cần chuyện gì cũng phải truy đến tận gốc, quan trọng nhất là em bình ổn được tâm trạng của mình.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú của ảnh, khoé mắt như liếc ra ngoài: “Nếu con nhóc đầu óc có vấn đề ngoài kia cầm ảnh chụp đi uy hiếp một người đã có vợ là anh hoặc đến dọa dẫm em, thì theo anh, em phải đối phó tình huống nhàm chán này thế nào đây?”
Hạ Mộc Ngôn cũng không có ý định để chuyện của Hạ Hoằng Văn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nên quyết định đổi đề tài.
Anh cười, duỗi cánh tay dài vuốt tóc cô, cười thật trầm ấm: “Em sẽ khiến cô ta phải hối hận vì ba tháng vừa rồi tự cao tự đại xem thường người khác hay dùng thẻ bài bà Lục này đánh nát mặt cô ta?”
Hạ Mộc Ngôn húp một ngụm canh, thản nhiên nói: “Vậy còn phải xem trình độ muốn tìm đường chết của cô ta như nào.”
Lục Cẩn Phàm hơi nhướng mày, giọng nói rất trầm: “Sau này về Hải Thành sẽ không thảnh thơi như ở thành phố T nữa. Khi còn ở đây, em cứ tận hưởng thoải mái tháng cuối cùng của cuộc sống sinh viên đi, tán gẫu giải khuây với bạn bè thật nhiều, đừng ôm buồn một mình.”
Câu nói này khiến Hạ Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy mũi mình chua xót.
Lần trước Lục Cẩn Phàm từng nói, khi anh đi không gọi cô dậy, nếu không chẳng lẽ anh lại muốn nhìn cô tỉnh dậy ôm anh khóc lóc?
Nhiều lắm cũng sẽ chỉ xa nhau một tháng nữa thôi, mà bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã cảm thấy không đành lòng rồi.
Khi họ ra về thì Phong Lăng không đi theo nữa. Hạ Mộc Ngôn đang thắt dây an toàn thì nhìn ra ngoài, thấy Phong Lăng gọi xe đi về, dáng người vẫn cứng cỏi gầy guộc như trước.
Hay là do cô quá nhạy cảm. Phong Lăng vốn là người từng sống lăn lộn trong đám đàn ông, có lẽ trái tim cũng cứng rắn hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, càng không thể bị chà đạp. Hoặc có lẽ Phong Lăng biết cách che giấu cảm xúc tốt hơn những người phụ nữ khác, tuyệt đối giấu kín tâm sự của mình sâu trong lòng.
Một bóng người chợt ghé sát lại, cho đến khi Hạ Mộc Ngôn phản ứng kịp thì Lục Cẩn Phàm đã cài dây an toàn cho cô.
Chiếc xe SUV đen dừng tại một cửa hàng thời trang dạ hội cao cấp của thành phố T. Cửa hàng này so với thương hiệu lúc trước cô đến cùng nhóm Lăng Phi Phi thì còn cao cấp hơn cả chục lần.
Lục Cẩn Phàm vòng xe vào bãi đậu xe rồi liếc sang nhìn người phụ nữ vẻ mặt đang ngây ngô không hiểu gì rồi giải thích: “Trong nước có chưa đến mười trường đại học có lịch sử cả trăm năm, nếu em quyết định tham gia ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường thì đừng quá qua loa. Đây là chi nhánh trong nước của một người bạn làm thiết kế thời trang của anh ở Pháp, có rất nhiều mẫu thiết kế váy dạ hội phù hợp với em. Vào xem chút đi, em thấy hợp thì mua. Lễ phục ở đây đều đo rồi mặc thử, sau đó mới may theo đúng số đo của em rồi chuyển về nước bằng máy bay. Nếu chưa hài lòng thì em có thể gửi ngược lại Paris để chỉnh sửa lần nữa.”
Hạ Mộc Ngôn vốn không định mặc đồ dạ hội, nhưng Lục Cẩn Phàm nói cũng có lý. Cô đắn đo một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Lục Cẩn Phàm xuống xe mở cửa giúp cô, rồi dẫn cô vào cửa. Nhân viên bán hàng lập tức đi ra ngoài đón, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thì giống như máy nhận diện khuôn mặt sống, hoàn toàn không cần phải gọi điện cho ông chủ hay xác nhận tên tuổi cũng đã nhận ra anh ngay, nở nụ cười tươi tắn chào hỏi: “Chào ông Lục.”
Cửa hàng không đông, có thể nói là yên tĩnh, bên trong chỉ có lác đác vài người trẻ tuổi đang thử váy. Hai người vừa đi vào đã bị nhìn chăm chú.
Cánh tay Hạ Mộc Ngôn được bàn tay ấm áp của anh dắt đi. Anh không để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai, không thèm nhìn đến những ánh mắt ngưỡng mộ kia mà dắt cô đi thẳng vào bên trong ngắm lễ phục phong phú.
Giản dị, kiểu cách, cổ điển, hiện đại, khiêm nhường, lộng lẫy, quả thật tất cả đều có đủ bên trong tủ kính.