Ánh mắt của Lệ Nam Hành đột nhiên trầm xuống.
Yết hầu của anh chuyển động, tim đập chậm lại.
M* nó…
Đường cong xương quai xanh của tên nhóc này đẹp như vậy sao, rõ ràng nó nên thuộc về một người phụ nữ, không phải là cậu ta đầu thai nhầm giới tính rồi chứ? Sao lại là một gã đàn ông chứ?
…
Phố ăn vặt mà Lệ Nam Hành nói quả nhiên nằm ngay sau bãi đỗ xe ở lầu một của bệnh viện. Đây là một con đường rất dài, hai bên đều có các quán ăn nhỏ mang phong cách của đủ các nước, cái gì cũng bán. Đến buổi tối sẽ có người ra ngoài bày đủ các quầy hàng ở hai bên đường. Qua nhiều năm, nơi này dần dần tạo thành một con phố ăn vặt, cũng gần giống như chợ đêm hết sức phồn hoa ở trong nước.
Đi ra khỏi cửa chính bệnh viện, tiếp tục vòng qua bãi đỗ xe, hai người lại đi xuyên qua hẻm nhỏ phía sau, đi chừng mười phút là tới.
Trong mười phút này, Lệ Nam Hành đi phía trước, góc nghiêng của anh lãnh đạm ung dung, tao nhã mà lạnh lùng. Đến phố ăn vặt, mỗi một hơi thở, mỗi bước chân của người đàn ông đều như đang phát ra tín hiệu cảnh cáo người lạ không được tới gần bằng một phương thức đặc biệt.
Phong Lăng đi cạnh Lệ Nam Hành trên con phố nhỏ náo nhiệt, cuối cùng thì giờ khắc này, dường như cuộc đời từ nhỏ đến lớn ngoài ăn và sống ra thì không hề có bất kỳ khát vọng nào khác của cô đã có thêm một chút hơi thở của cuộc sống bình thường, dường như đây mới là cuộc sống mà một người tồn tại trên thế giới này nên tiếp xúc và hưởng thụ.
Bận rộn và hưởng thụ, ăn uống và vui vẻ trải qua cuộc sống phức tạp, chứ không chỉ đơn giản là ăn no mặc ấm.
Hình như mỗi một người ở nơi này đều rất đặc biệt.
Khi còn nhỏ Phong Lăng được đàn sói nuôi lớn, sau khi lớn lên cô cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì. Hiện tại cô đứng ở nơi người tới người đi thế này, nhìn đoàn người và ánh đèn đủ màu sắc, lần đầu tiên trong đời bỗng nghĩ tới ba mẹ mình.
Rốt cuộc ba mẹ cô là ai? Là người như thế nào? Vì sao cô và ba mẹ lại xa nhau? Rốt cuộc cô có phải đứa bé bị vứt bỏ hay không? Hay là đã có chuyện gì xảy ra?
Cuộc sống thú vị như thế này, thế nhưng vì sao cô lại không biết cả gốc gác của mình ở đâu.
Vì muốn xóa bỏ chút ngờ vực chợt dâng lên trong lòng, cô chủ động mở miệng: “Nơi này thật náo nhiệt, lão đại, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!”
“…” Thế này thì cô tiếp lời thế nào đây.
“AK nói những món nướng kiểu Trung rất ngon, bên kia có phải là quán nướng không, chúng ta ăn nướng nhé?”
“Sao cũng được.”
“Ừm…”
Giờ phút này Lệ Nam Hành phát huy hết mức bản năng lời ít mà ý nhiều, có thể nói hai từ thì chắc chắn sẽ không nói thêm từ thứ ba.
Rõ ràng là anh đề nghị ra ngoài ăn nhưng anh chỉ nói “gì cũng được”, vậy thì bảo người trước nay chưa từng ăn mấy món này bao giờ như Phong Lăng nên tiếp lời thế nào?
Thậm chí cô còn chẳng biết nên chọn ra sao.
Phong Lăng nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt thản nhiên không hề dao động của anh, cảm thấy thật sự khó hiểu. Hai người đã đi được một lúc rồi mà người đàn ông này không nói một câu nào, chỉ thi thoảng lại nhìn các quầy hàng ven đường chứ chẳng nói gì nhiều.
Hẹn người ta đi dạo phố ăn vặt rồi sau đó cứ để mặc người ta tự sinh tự diệt ngay bên cạnh như vậy sao?
Kiểu “trai thẳng ung thư” không biết lãng mạn và chẳng biết dỗ người khác chắc chính là kiểu người như anh nhỉ?
Nếu biết trước thế này thì Phong Lăng đã chẳng rảnh rỗi nửa đêm từ bệnh viện chạy xuống đi dạo phố ăn vặt gì đó rồi.
Nhưng Lệ lão đại chủ động đề nghị, cô gật đầu còn không kịp thì sao có thể từ chối được?
Phong Lăng cố gắng tìm chủ đề tán gẫu: “Lão đại, bình thường sau khi mỗi một thành viên của căn cứ bị thương, anh đều sẽ đích thân tới bệnh viện thăm như thế này sao?”
“Ừ.”