Nhân viên phục vụ hiểu ý, bước nhanh vào, lúc đẩy cửa phòng sách ra thì kinh ngạc nhìn thấy ông Lục đang gục trên đất. Nhân viên phục vụ hoảng hồn, vội vàng cầm điện thoại lên báo cho nhân viên ở tầng dưới, bảo bọn họ lập tức gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, sau đó giúp đỡ sắp xếp mọi việc thỏa đáng. Anh ta đỡ Lục Cẩn Phàm dậy, đồng thời nhíu mày hỏi: “Người ông Lục rất nóng, chắc là sốt rồi. Bà Lục, buổi tối anh ấy ăn cái gì vậy?”
Hạ Mộc Ngôn vừa trở về, vẻ mặt vẫn còn mang chút sợ hãi, ngây ngô lắc đầu: “Chỉ có cơm và cải xanh, còn có thịt bò nấu chín…”
“Vậy thì không đúng rồi, đang yên đang lành sao lại sốt nghiêm trọng như vậy?”
Hạ Mộc Ngôn vừa nghe nói Lục Cẩn Phàm sốt rất nặng, đôi mắt vừa khóc xong lại lập tức đỏ ửng: “Tôi không biết…”
Lúc nói những lời này, Hạ Mộc Ngôn cắn môi, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Thâm Thâm đối xử với cô tốt như vậy, thế nhưng anh ngã bệnh phát sốt mà cô lại không biết, cũng chẳng giúp đỡ gì được, cô thật vô dụng.
Khi nào cô mới có thể biến trở về con người tài giỏi giống như trong video đây.
Cô không muốn vô dụng thế này nữa.
Mặc dù Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên bị sốt cao mà ngã bất tỉnh, nhưng lúc bác sĩ chạy tới thì anh đã có thể mở mắt phần nào. Anh khàn tiếng dặn dò bọn họ đừng nói nhiều làm Hạ Mộc Ngôn sợ, để cô ngồi chờ trong phòng khách.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì bảo: “Lục tổng, có phải anh từng có tiền sử đau dạ dày không?”
Lục Cẩn Phàm nhắm mắt nằm trên giường, khàn giọng nói: “Có, hai năm trước làm việc cả ngày lẫn đêm ở Los Angeles, ăn uống không điêu độ trong thời gian dài, dạ dày co thắt nên phải nhập viện.”
“Vậy đúng rồi, thân thể anh khỏe mạnh, nhưng vì từng có tiền sử đau bao tử, bình thường ăn uống không sao, nhưng không hợp với việc ăn thức ăn lạnh trong thời gian dài. Chúng tôi ở lại chỗ này lâu ngày cho nên biết sinh hoạt tập quán của những người ở đây. Hai ngày ở trên đảo, đa phân bữa chính và bữa phụ đều là hải sản đúng không? Vốn dĩ dạ dày của anh đã không khỏe, lúc sau anh có uống mẩy thu như cà phê đá không?”
Lục Cẩn Phàm giơ tay lên ấn trán, khàn giọng cảm thán qua loa: “Có uống vài cốc.”
Bác sĩ gật đầu: “Quả nhiên bị kích thích mạnh mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Bệnh này không nặng, nhưng tốt nhất mẩy ngày gần đây anh nên ăn uống thanh đạm. Hiện giờ anh đang sốt cao, sau khi hạ sốt thì uống kháng sinh đúng giờ, hai ngày là khỏe, không cần lo lắng.”
Lục Cẩn Phàm không nói gì, chỉ nhìn nhân viên phục vụ khách sạn vừa bước vào phòng: “Cô ấy đâu?”
“Bà Lục đang ngồi trong phòng khách. Anh yên tâm, chúng tôi vẫn luôn trấn an cô ấy. Nhưng hình như Bà Lục vẫn rất lo lắng cho anh, hơn nữa sắc mặt cũng rất kém. Anh có muốn sẵn tiện nhờ bác sĩ khám giúp cô ấy không?”
Lục Cẩn Phàm miễn cưỡng nhấc tay lên ngăn bác sĩ đi ra ngoài tìm Hạ Mộc Ngôn: “Cô ấy rất bài xích sự đụng chạm của bác sĩ lạ mặt, cứ yên lặng ở bên cạnh cô ấy là được rồi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ngoại trừ những trường hợp cần thiết, người phương Tây rất ít khi tiêm.
Sau khi cho Lục Cẩn Phàm uống thuốc hạ sốt và thuốc trị đau bao tử, bác sĩ dặn dò nhân viên khách sạn đi chuẩn bị túi chườm đá để hạ sốt vật lý cho anh. Đến lúc xác định cơ thể Lục Cẩn Phàm không có chuyện gì khác, bác sĩ mới rời đi. Hơn nữa ông ta còn bảo đêm nay ở phòng khác trong khách sạn, nếu có bất cứ chuyện gì ông sẽ lập tức đến ngay, bảo anh cứ yên tâm.
Lục Cẩn Phàm gật nhẹ.
Bác sĩ ra khỏi phòng, nhân viên của khách sạn hỏi có cần để lại người chăm sóc anh không, Lục Cẩn Phàm tỏ ý bảo bọn họ rời đi, tránh cho Hạ Mộc Ngôn không quen có nhiều người trong phòng như vậy.
Đêm đã khuya, hơn hai giờ sáng, Hạ Mộc Ngôn đứng trong phòng khách nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ, cô đứng trước cửa sổ có thể thấy được mặt biển xanh thẳm. Từ sau khi bác sĩ và những người khác đi khỏi, cô vẫn chưa dám vào phòng ngủ. Nghe bọn họ nói Thâm Thâm sốt rất cao, hiện giờ đã uống thuốc xong, cần phải nghỉ ngơi. Cô sợ mình vào sẽ quấy rầy đến anh, cho nên vẫn luôn đứng bên ngoài.
Đã qua hơn một tiếng đồng hồ, Hạ Mộc Ngôn không gặp được anh lại càng lo lắng.
Cô nhìn về phía trước, tựa trán lên cửa sổ sát đất, mờ mịt nhìn mặt biển trong đêm tối.
Hòn đảo lớn như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh thủy triều lên xuống vào thời gian cố định trong ngày. Hiện giờ đang là thời điểm triều dâng, mặt biển phẳng lặng trong đêm đen từ từ dâng cao, kèm theo đó là cơn sóng biển mạnh mẽ hơn lúc ban ngày, liên tục vỗ vào bờ cát và bãi đá ngầm nơi xa.
Hạ Mộc Ngôn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, trong đầu có rất nhiều đoạn ký ức ngắn không ngừng vờn quanh. Cô nhắm mắt lại, dồn sức cụng đầu lên cửa kính, tuy không quá đau, nhưng dường như có thể xoa dịu cơn đau khó hiểu khi đầu va vào cửa sổ lạnh băng.
Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn tua đi tua lại hình ảnh Lục Cẩn Phàm ngã xuống đất trong phòng sách.