Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820:





Cô vẫn còn đang buồn bực bởi vì chuyện tối nay không nên đến đây, lúc này vốn đang tức mình, chỉ là kiềm chế không bộc phát ra. Nhưng khi nghe thấy lời này, cô bèn muốn đẩy anh ra để đứng lên. Ai ngờ, anh đột nhiên lại sờ lỗ tai của cô. Cảm giác đau đớn mơ hồ và sự mẫn cảm làm cho cô chợt rên lên một tiếng ngắn ngủi. Vừa rồi lúc Mặc Bội Lâm kéo tóc thì móng tay đã từng chạm phải lỗ tai cô, tuy không bị thương nặng nhưng chắc cũng bị rách da.





“Kêu cái gì?” Anh giúp cô bôi thuốc vào chỗ bị rách da trên tai, giọng nói thản nhiên không đoán ra được tâm tình: “Lúc mở cửa cho Mặc Giai Tuyết thì tôi đã ngửi được thứ mùi kia trên người cô ta. Em còn dám kêu như thế nữa thử xem, xem tôi có thể nhịn được không.”





Hạ Mộc Ngôn: “…”





Khi ý thức được dược tính thuốc có thể vẫn còn, thừa dịp Lục Cẩn Phàm bôi thuốc xong thu tay về thì cô đột ngột đứng bật dậy khỏi giường muốn chạy trốn. Kết quả, cánh tay của anh vẫn có thể quấn lấy cô không tốn chút sức lực nào. Cả người cô mất kiểm soát, trong nháy mắt đã quay về trên giường.





Ngay lúc bị ngã xuống giường Hạ Mộc Ngôn đã vội vàng ngồi dậy.





Lục Cẩn Phàm không muốn làm gì cô cả, anh chỉ cất thuốc trong tay đi. Áo sơ mi trên người anh rất chỉnh tề, cho thấy rõ ràng anh vẫn chưa tắm rửa, cũng không có ý định sẽ đi nghỉ sớm. Người anh tỏa ra khí chất lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ cảm xúc hay hơi thở tìиɦ ɖu͙ƈ nào.





Từ trước tới giờ cô vẫn biết sự bình tĩnh và sức kiềm chế của người đàn ông này. Trước kia vì muốn thúc đẩy quan hệ giữa anh và An Thư Ngôn, Lục Thiệu Tắc đã từng dùng thủ đoạn này. Khi đó anh cũng không vì du͙ƈ vọиɠ mà dao động. Thế nên, chút vấn đề về mùi hương này cũng không có gì to tát.





Anh đặt hòm thuốc sang một bên, lúc này dường như Lục Cẩn Phàm mới tranh thủ nhìn cô gái đang ngồi bên giường.





Khi bốn mắt chạm nhau, dây thần kinh Hạ Mộc Ngôn căng ra, cô vẫn bật dậy khỏi giường: “Chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi, không cần phải để ý đến việc vặt như vậy. Bôi thuốc xong rồi thì tôi về đây.”





Anh liếc nhìn đôi chân trần đang đứng trên mặt đất của cô, khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Đi dép vào.”





“Dép ở bên ngoài.”





Lục Cẩn Phàm dùng mắt ra hiệu cho cô đi tới giá giày trong phòng. Hạ Mộc Ngôn chần chừ một lát rồi đi tới, mở cửa giá giày ra thì chợt nhìn thấy đôi dép đi trong nhà màu hồng mà trước kia, lúc cô đến nhà họ Lục đã từng đi hai, ba lần. Đôi dép vẫn còn như mới.





Cô khựng lại.





Cô nhìn đôi dép trong tủ, dường như sau quãng thời gian ba năm, tất cả vẫn chưa hề thay đổi.





Cô lên tiếng: “Lục Cẩn Phàm, bây giờ tôi rất muốn biết, lúc đầu là chính anh không cần tôi nữa, không lẽ sau này anh lại hối hận sao?”





Chẳng biết từ lúc nào anh đã bước đến sau cô, không nhanh không chậm lấy đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt điệu đà ra đưa cho cô: “Em nói xem?”





Nghe thấy ba chữ này, Hạ Mộc Ngôn nhận lấy đôi dép, giọng lạnh nhạt: “Có lẽ là không phải, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy hai chữ hối hận từ anh.”





Anh đưa mắt nhìn đôi dép dưới chân cô: “Đi xong rồi thì về đi, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”





Giọng nói dịu dàng của anh giống như vừa rồi hai người chỉ tán gẫu về những chuyện bình thường như cơm bữa.





Hạ Mộc Ngôn lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn anh: “Lúc trước ông nội Lục đánh anh, sao anh…”





“Trên người tôi vẫn còn chút dược tính chưa tan hết. Nếu em xác định có thể chịu đựng được việc tôi mất khống chế thì cứ tiếp tục đứng đây. Nhưng tôi khó có thể bảo đảm bản thân mình có thể chịu đựng được đến khi nào.” Anh thẳng thừng ngắt lời cô, giọng điệu không hề thay đổi, chỉ là giọng nói thật sự có hơi gằn xuống.





Hạ Mộc Ngôn cứng họng, lập tức mở cửa rồi bước nhanh ra ngoài, không muốn ở loại thêm một giây phút nào nữa.





*** Đêm về khuya, Hạ Mộc Ngôn trằn trọc khó ngủ, vất vả lắm mới ngủ thiếp đi được một lát. Thế mà mới bốn giờ sáng cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.





Nhìn thấy dãy số trên màn hình chính là của Nghiêm Cách thì cô nhíu mày, vào giờ này mà cậu ta gọi điện làm gì không biết?





Hạ Mộc Ngôn nhận điện thoại rồi đặt bên tai, vẫn giữ tư thế nằm trên giường, nhắm mắt lại nghe điện thoại: “Làm gì vậy? Gọi điện cho tôi vào lúc này làm gì? Cậu bị mộng du à?”





“Chị Ngôn, thật ngại quá, muộn như vậy mà đánh thức chị. Nhưng đội đặc công của bọn tôi đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp, triệu tập tất cả các thành viên ngay trong đêm. Nhà họ Lục cách nội thành quá xa, mà lúc này cũng không gọi được xe, thế nên chắc phải mượn xe của chị để đi về.” Nghiêm Cách hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, nghe ra thì có vẻ có nhiệm vụ khẩn cấp thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK