“Nhưng Lục Cẩn Phàm đang ở đây.” Giọng Hạ Mộc Ngôn không cao, nhưng chữ nào chữ nấy đều chất chứa sự kiên trì.
Phong Lăng cứ nhìn cô như thế, nhìn rất lâu, lông mày đang chau lại từ từ dãn ra. Dường như cô có chút không nỡ đuổi Hạ Mộc Ngôn về, nhưng lại thật sự không thể để cô ở lại nơi nguy hiểm này.
“Ông Lục cũng không hi vọng cô đến đây đâu. Hơn nữa, cô phải bảo vệ thật tốt cho con của hai người. Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh…” Phong Lăng khẽ nói: “Mặc dù tôi phải nghe lệnh của cô, nhưng lần này xin cô hãy nghe lời tôi, trở về đi, được không?”
Hạ Mộc Ngôn lẳng lặng nhìn Phong Lăng, không nói gì thêm nữa, mà chỉ đưa mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài phi trường.
Bây giờ cô đang đứng trên cùng một lãnh thổ với Lục Cẩn Phàm.
Cô không muốn làm khó Phong Lăng. Sáng nay cô đi theo cũng chỉ là muốn xác định có phải Phong Lăng đi Campuchia thật không. Nhưng lúc đến sân bay, trong túi xách vừa hay có mang theo đầy đủ giấy tờ tùy thân, trong lúc chưa tìm thấy Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn lại chỉ muốn được gần anh hơn thêm một chút, vậy nên cô đã bay theo đến tận đây.
Nhưng nếu Phong Lăng vì cô mà thật sự quá khó xử, đương nhiên Hạ Mộc Ngôn không muốn gây rắc rối cho cô ấy.
Nhưng cô muốn sớm gặp mặt Lục Cẩn Phàm, hay ít nhất lúc xác định anh bình an, cô có thể đứng ngay trước mặt anh.
“Có chuyện gì vậy?”
Bỗng một giọng nói lạnh lùng cách đó không xa vang lên từ sau lưng Phong Lăng. Hạ Mộc Ngôn nghe thấy giọng nói đó liền ngước mắt nhìn về phía Nam Hành đang đi vào cổng sân bay.
Nghe thấy giọng của Nam Hành, trong chớp mắt, vẻ mặt Phong Lăng cứng đờ, nhưng là chỉ trong chớp mắt mà thôi. Rõ ràng cô vẫn lấy đại cục làm trọng, thu lại tất cả cảm xúc, quay mặt về hướng Nam Hành đang đi tới: “Xin lỗi, tôi không chú ý, bà Lục đã lên cùng chuyến bay với chúng tôi. Tôi sẽ mau chóng đưa cô ấy về Hải Thành.”
Nam Hành dời mắt khỏi Phong Lăng, nhìn sang Hạ Mộc Ngôn.
Trước giờ Hạ Mộc Ngôn đã biết bối cảnh của Nam Hành không đơn giản. Một người lăn lộn buôn bán vũ khí ở Mỹ, sau lưng còn có một Căn cứ XI hùng mạnh như thế, sợ rằng người thường không thể nào biết rõ thế lực trong tay anh ta lớn mạnh thế nào.
Nhưng lâu nay Nam Hành chỉ giỏi chơi trò đấu võ mồm, đây là lần đầu tiên Hạ Mộc Ngôn thấy anh ta không Lục áo sơ mi quần tây, mà mặc đồ đen giống như Phong Lăng. Bộ đồ đen này rất giống nhau, xem ra, hẳn là đồng phục của Căn cứ XI. Anh ta vẫn lạnh lùng đẹp trai như cũ, hơn nữa lại nhờ bộ đồ đen này mà nhìn càng lạnh lùng thần bí hơn.
“Cô tới đây làm gì?” Nam Hành lạnh lùng nhướng đôi mày anh tuấn lên.
“Lục Cẩn Phàm ở đây.” Hạ Mộc Ngôn nhìn thẳng vào anh ta, giọng điệu bình tĩnh.
Nam Hành nhìn cô một lúc, sau đó lại liếc qua Phong Lăng: “Có thể thuận lợi leo lên máy bay theo tới đây trước mắt em, cô ấy cũng không phải dạng vừa.”
Phong Lăng: “…”
Rõ ràng là câu nói ẩn chứa chút trêu ghẹo chế giễu, nhưng Phong Lăng lại không cười nổi.
“Xem ra, luận về dũng mãnh, Hạ Mộc Ngôn chắc chắn không bằng em, nhưng luận về mưu trí, tôi thấy có lẽ Hạ Mộc Ngôn nhỉnh hơn em một chút.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Phong Lăng: “…”
Mấy người anh em đi theo Nam Hành: “…”
Trên đời này e rằng cũng chỉ có lão đại Nam Hành mới dám hạ thấp Phong Lăng như thế. Phải biết rằng, Phong Lăng ở căn cứ nhiều năm như vậy, đã rất nhiều lần lập chiến công, bao nhiêu lần tập kích và làm nhiệm vụ đều nhờ vào cái đầu nhạy bén và khả năng quyết đoán của cô mà hoàn thành nhanh chóng.
Nếu thật sự nói về mưu trí, Phong Lăng ở trong căn cứ nhiều năm nhưng vẫn không bị phát hiện là con gái. Vậy không phải lão đại Nam Hành luôn tiếp xúc nhiều nhất với cô mới là kẻ ngu xuẩn nhất sao?
Phong Lăng lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác không nhìn Nam Hành nữa, giọng nói vô cùng điềm tĩnh: “Tôi sẽ bảo A K đưa bà Lục trở về.”
“Đến cũng đã đến rồi, em còn đưa về thế nào được nữa. Hôm nay cô ấy đáp xuống Hải Thành, sáng mai sẽ còn nghĩ cách bay tới đây. Đến lúc đó, sợ rằng không chỉ một mình Lục Cẩn Phàm mất tích.” Nam Hành lãnh đạm nói: “Cô ấy nghĩ trăm phương ngàn kế lẩn tránh tầm mắt của chúng ta để ở lại Campuchia, so với an toàn đứng trước mặt chúng ta thì cái nào bớt lo hơn?”
Phong Lăng nhíu mày: “Nhưng nơi này quá nguy hiểm.”