Lúc đi ăn sáng, Hạ Mộc Ngôn mặc một bộ đồ công sở được chuẩn bị để đi tí nữa đi họp. Nhưng vì sợ mùi thơm của bữa ăn sáng dính vào người cho nên cô khoác thêm một chiếc áo mỏng màu lam nhạt bên ngoài.
Người đàn ông bình thường đã vô cùng nhẫn nại với cô, nay lại càng nhẫn nại gấp bội.
Lúc ra cửa, Lục Cẩn Phàm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô. Khoảng thời gian trước cô đã phát hiện boss Lục rất cố chấp đối với chuyện nắm tay. Nhưng vừa nghĩ đến việc anh sắp phải về Mỹ, cô cũng không hất tay anh ra nữa.
Hiển nhiên thái độ ngoan ngoãn để anh nắm tay ra khỏi văn phòng của cô đã lấy được lòng anh. Có điều cứ ra khỏi văn phòng là da mặt Hạ Mộc Ngôn lập tức mỏng đi.
Hiện giờ đang là giờ làm việc, trong công ty có rất nhiều người, cho dù bọn họ vào thang máy chuyên dụng cho Tổng Giám đốc, nhưng lát nữa khi ra đến đại sảnh lầu một thì vẫn sẽ có rất nhiều người.
Tuy nhiên, nếu lúc này Hạ Mộc Ngôn đòi Lục Cẩn Phàm buông tay thì dĩ nhiên anh sẽ không chịu.
Thế là sáng sớm nay, bỗng nhiên Lục Cẩn Phàm – Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine và Hạ Mộc Ngôn – Tổng Giám đốc Tập đoàn MN cùng xuất hiện tại Tập đoàn MN. Người đàn ông cao quý lạnh lùng và người phụ nữ khí chất xinh đẹp đứng cạnh nhau trước cửa công ty nhất định sẽ khiến người ta phải ngoái lại ngắm nhìn.
Cũng may Lục Cẩn Phàm đã làm rõ mối quan hệ giữa hai người trước mặt truyền thông, dù cho đám nhân viên có nhiều chuyện thì cũng đã biết người ta là vợ chồng rồi, chẳng thể nào loan tin lung tung ra ngoài được.
Lúc ra khỏi công ty, tay Lục Cẩn Phàm phủ lên ngón tay của Hạ Mộc Ngôn.
Mặc dù Hạ Mộc Ngôn rất thích những thứ đồ trang sức bạc nho nhỏ mua ở thành phố Cát lần trước, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra đeo, chúng không thích hợp để đeo hằng ngày, vì rất dễ móc vào quần áo.
Lục Cẩn Phàm cúi mắt nhìn bàn tay trống trơn của cô, bất kể là cổ tay hay ngón tay đều chẳng đeo gì cả. Anh không mặn không nhạt hỏi một câu: “Anh tặng cho em kim cương xanh là để em vứt ở nhà như đồ bỏ đi vậy à? Anh chưa từng thấy em lấy ra đeo lần nào.”
Đồ bỏ?
Hạ Mộc Ngôn đáp: “Em có mang đi dự tiệc một lần. Nhưng kim cương xanh mười carat thu hút quá nhiều sự chú ý, nên thường ngày em không đeo.”
“Anh tặng em kim cương xanh là để em giấu nó ở nhà?”
“Nếu không thì sao đây?”
“Hoặc là em lấy nó khảm lên nhẫn, chế tác thành chiếc nhẫn cưới phù hợp, hoặc là lại mua một cái khác.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Trước đây lúc còn ở chung, Lục Cẩn Phàm rất ít khi mua quà, nhưng hình như bây giờ anh lại rất hứng thú với việc mua quà cho cô.
Hoặc là hứng thú với việc để cô đeo chiếc nhẫn thuộc về anh. Quán ăn sáng dưới công ty rất gần. Sau khi hai người ăn xong, vì sắp đến tám giờ mở cuộc họp nên Hạ Mộc Ngôn vội vã trở về công ty.
Lục Cẩn Phàm ngồi nhìn cái bát rỗng tuếch đối diện, không vội vã rời đi. Khi nhân viên phục vụ bước đến dọn bát đũa của Hạ Mộc Ngôn thì điện thoại mà Lục Cẩn Phàm tiện tay đặt trên bàn bỗng dưng rung lên. Anh liếc mắt nhìn cuộc gọi hiển thị, rồi lại vươn tay bắt máy.
“Lục tổng, xảy ra chuyện rồi…”
Lục Cẩn Phàm không thay đổi sắc mặt, hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, buổi chiều tôi bay qua Mỹ, có chuyện thì tìm Nam Hành trước.”
Sau đó không biết người trong điện thoại nói gì, Lục Cẩn Phàm trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm hỏi: “Tìm được người chưa?”
“Tìm được rồi, là em ruột của A Cát Bố, đã tính kế ba năm, muốn báo thù cho anh trai, bao gồm cả bọn dư đảng lúc đó ở Campuchia. Bởi vì bọn họ không nằm trong phạm vi Los Angeles và trong nước cho nên không thể diệt sạch tận gốc, những tên còn sót lại đều tập hợp với nhau. Ba năm nay bọn chúng bắt mối khắp nơi ở Mỹ, thu mua đàn em…”
“Có thể bắt mối ở Mỹ thì cũng xem như thằng em trai này của A Cát Bố còn có bản lĩnh hơn anh trai hắn.”
“Đúng vậy, hiện giờ đám người thế giới ngầm bên Mỹ đều không dám chơi giáp mặt với bọn chúng. Đúng rồi Lục tổng, còn có chuyện khác nữa…”
“Nói.”
“Mấy ngày trước chúng tôi phát hiện Thời Niệm Ca đã mất tích một năm trước hiện đang ở Washington, có cần báo cho Bác sĩ Tần không?”