“Sao lại không đồng ý: Trước kia mảnh đất thấp hơn hai trăm triệu mà không có người mua.
Bây giờ khó khăn lắm mới lấy lại vốn, hơn nữa chị Đại à, chẳng phải chị đang có ý định bán đi sao?”
“Bảo em gửi thì gửi đi.” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt quét mắt về phía Tiểu Bát.
Tiểu Bát thấy dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Hạ Mộc Ngôn, tuy không hiểu nhưng vẫn phải làm theo lời Hạ Mộc Ngôn.
Lòng cô đau như cắt, chỉ sợ cơ hội hiếm hoi này vuột mất.
Hạ Mộc Ngôn liếc thấy vẻ mặt như đang kìm nén của Tiểu Bát thì bật cười, không nói thêm gì nữa.
Trong trí nhớ của Hạ Mộc Ngôn, mười năm sau, quần thể kiến trúc lớn nhất ở quảng trường Tây Dân Hải Thành sẽ tọa lạc trên mảnh đất nằm trong tay cô.
Nhà đầu tư là Tập đoàn bất động sản BGY nổi tiếng trong nước.
Nếu như hướng đi lịch sử không có gì thay đổi, với ánh mắt cú vọ của Tổng giám đốc BGY, tất nhiên ông ta sẽ không thể bỏ lỡ miếng đất vàng này, chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Đến lúc đó, giá không chỉ có hai trăm triệu vậy đâu.
***
Sau khi hồ sơ được phê duyệt, Hạ Mộc Ngôn rất tự nhiên tham gia buổi tiệc do chính Hiệp hội thương nghiệp tổ chức tại Tòa Thị chính.
Hôm nay Hạ Mộc Ngôn mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai, trên váy đính đủ loại trang sức tinh xảo.
Cô vốn đã xinh đẹp, giờ phút này lại càng đẹp không kể xiết.
Môi hồng, da trắng, dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô còn mang một đôi giày cao gót, rũ bỏ sự giản đơn ngày thường, thay vào đó là vẻ nữ tính quyến rũ.
Nhiều năm qua, sắc đẹp của cô đã khiến người khác không thể dời mắt.
Tối nay, hiếm khi cô xuất hiện, lại còn lấy danh nghĩa là người phụ trách phòng giao dịch, nên càng gây ra sự náo động không nhỏ.
Thứ nhất, đã lâu rồi cô Cả nhà họ Hạ không tham gia những bữa tiệc cao cấp.
Thứ hai là từ sau khi cô gả đến nhà họ Lục thì càng thêm kín tiếng, hiểm khi lộ diện.
Lần trước trong bữa tiệc của Lục thị và Shine, cô bị Lục Cẩn Phàm bế đi, tuy rằng phần lớn những người tối nay chưa thấy qua cảnh đó nhưng cũng nghe nói cô đã ngồi vững chiếc ghế Bà Lục này rồi.
Nhiều người không ngờ Hạ Mộc Ngôn thật sự có thể đứng vững bên cạnh Lục Cẩn Phàm, thậm chí cô còn không bị nhà họ Lục chán ghét đuổi đi.
Phần lớn các thiên kim nổi tiếng tại Hải Thành chỉ mong sao Hạ Mộc Ngôn sống không tốt, nhưng không ngờ chuyện lại chẳng như họ mong muốn.
Hạ Mộc Ngôn vẫn xinh đẹp như trước, hơn nữa còn trầm ổn khiêm tốn hơn con người xinh đẹp kiêu ngạo trước đây.
Cách trang điểm tinh tế trang nhã ẩn đi vẻ đẹp sắc sảo của cô, cộng thêm chiếc váy dạ hội đơn giản càng tăng thêm vẻ hững hờ trong cô.
Cô đẹp, nhưng không phải nét đẹp kiêu kỳ mà mang chút lạnh lùng.
Ngoài ra, bên cạnh cô còn có một nữ vệ sĩ, càng thu hút sự chú ý của người khác.
“Bà Lục, tôi qua bên kia chờ cổ, nếu có chuyện gì tôi sẽ lập tức đến ngay.” Phong Lăng biết trong sự kiện tối nay, cô không tiện theo sát bên cạnh Hạ Mộc Ngôn.
Cho nên sau khi đưa Hạ Mộc Ngôn đến nơi, cố lập tức tự giác lùi về sau.
Hạ Mộc Ngôn bảo Phong Lăng đến khu vực nghỉ ngơi ăn chút gì đó, còn mình thì đi vào trong.
Cô phớt lờ ánh mắt bốn phía, duy trì nụ cười đoan trang khách sáo với mọi người.
Nhưng điều cô thật không ngờ chính là có thể gặp được Thịnh Dịch Hàn tại đây.
Khi Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục cao ngất từ phía xa của anh ta thì nhất thời nghẹn họng.
“Em trốn gì đấy?” Kết quả khi cô tránh né đám đông, định đến tìm lãnh đạo quản lý nhà đất thì không ngờ Thịnh Dịch Hàn đã bước đến từ lúc nào, chặn ngang đường đi của cô.
Hạ Mộc Ngôn không thèm để ý anh ta, cũng không đáp lại.