Lập tức Lục Cẩn Phàm bật cười: “Bộ còn lại chính là cái váy hai dây màu hồng kia phải không?”
Hạ Mộc Ngôn vừa nghĩ đến kiểu dáng chiếc váy ngủ kia thì lập tức câm nín.
Lần đó ở khách sạn Thịnh Đường, anh vừa nhìn thấy chiếc váy ngủ của cô thì thiếu chút nữa đã không kiềm chế được. Nếu không phải hôm đó cô đến ngày thì chắc đã bị anh làm gỏi tại chỗ rồi. Nhưng hôm đó cô cũng đâu tránh được nạn, bị mỏi tay rất lâu mới đỡ đi được.
“Anh thấy, cái ít vải như vậy thì em có mặc hay không cũng như nhau thôi.”
Nhưng cũng hơn choàng khăn tắm như thế này. Cái khăn tắm này cùng lắm cũng chỉ che quá bắp đùi cô một chút.
“Lấy đi! Em muốn mặc!”
Lục Cẩn Phàm cũng không nói thêm, cô muốn mặc thì cứ để cô mặc. Anh nhẫn nại đi đến vali tìm váy ngủ cho cô. Khi tìm thấy chiếc váy ngủ màu hồng bằng lụa mềm mại thì anh cầm đến cho cô.
“Anh mặc giúp em nhé?”
“Để em tự mặc.” Hạ Mộc Ngôn giơ tay ra.
Lục Cẩn Phàm đưa váy cho cô.
Hạ Mộc Ngôn cầm được váy thì nhấc chăn lên, mặc váy dưới chăn.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô gái nhỏ nấp trong chăn thay váy. Đến khi cô thả chăn xuống, thì chiếc váy ngủ màu hồng đập vào mắt anh.
Nhìn thấy chiếc váy hồng để lộ ra những dấu vết ở xương quai xanh của cô, lông mày anh bất giác giật giật.
Thà rằng cô cứ nằm trên giường quấn chăn không để lộ chút nào còn hơn. Chứ cô mặc như vậy, còn để lộ hết đủ loại chứng cứ anh lưu lại trên cơ thể từ đêm qua thì chính là khiêu chiến với sự tự chủ bé tí tẹo của anh khi nhìn cô bị bệnh thiếu điều chết đi sống lại ngay lúc này.
Lục Cẩn Phàm đưa nhiệt kế cho cô rồi lập tức ngoảnh đầu đi và nói: “Đo nhiệt độ lại đi, không sốt thì không cần uống thuốc nữa.”
Hạ Mộc Ngôn nhận lấy rồi đọc kết quả: “Ba bảy độ.”
Anh ừ một tiếng, không nói thêm, thậm chí còn không nhìn lại cô.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên. Hạ Mộc Ngôn nhân lúc anh đi ra cửa sổ nghe điện thoại thì cũng bước xuống giường, bước đến lấy điện thoại của mình mới được sạc pin. Cô vừa cầm điện thoại đi về giường vừa nghe giọng nói khe khẽ của anh như đang nói chuyện với người bên Mỹ gọi về. Cô nghe thấy anh bình thản trả lời, hầu hết là những chuyện liên quan đến bên Los Angeles.
Bây giờ Hạ Mộc Ngôn mới nhớ ra, Tập đoàn MN dời trụ sở về nước thì thỉnh thoảng chỉ cần qua Luân Đôn xử lý vài chuyện là được. Nhưng trụ sở của Tập đoàn Shine vẫn còn ở bên Mỹ, xét cho cùng Hải Thành cũng chỉ là một chi nhánh thôi. Lần này Lục Cẩn Phàm về nước cũng đã lâu rồi, nhưng chắc là anh vẫn phải quay về Los Angeles mà phải không?
Lúc trước anh và Mr. Vinse cũng từng trao đổi, Tập đoàn Shine là một tập đoàn có nền móng vững chắc từ mấy chục năm nay ở Mỹ, không giống Tập đoàn MN nói chuyển là có thể chuyển được. Nền móng của Tập đoàn Shine là ở Mỹ, nên đúng là anh không thể lưu lại Hải Thành quá lâu.
*** Trời dần về đêm. Hạ Mộc Ngôn ngồi tựa vào giường mà không thể nào ngủ được, nhất là khi trong phòng cô chỉ có một cái giường lớn, mà đến giờ Lục Cẩn Phàm không hề có ý định đi về.
Đêm qua anh ngủ trên chiếc giường lớn này, chẳng lẽ đêm nay anh cũng định ngủ lại đây?
Hạ Mộc Ngôn nhìn điện thoại di động, thi thoảng liếc mắt về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong. Anh tắm xong, khi cửa phòng tắm mở ra thì cô mới thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn điện thoại.
Không chờ cô hỏi, anh tắm gội xong thì trực tiếp lên giường.
Tự nhiên như hai người bọn họ vẫn là vợ chồng, chưa hề ly hôn.
Hạ Mộc Ngôn vừa nằm xuống giường thì chợt liếc nhìn đồng hồ, mím môi nói: “Em đói.”
Động tác vén chăn của anh vẫn không ngừng lại, anh nằm sát cô, liếc nhìn cô gái rõ ràng đang kiếm chuyện, nhưng lại không lật tẩy: “Em muốn ăn gì?”
Đúng là trước đó Hạ Mộc Ngôn chỉ ăn ít cháo, mấy thứ đó tiêu hóa rất nhanh. Bây giờ đã gần mười một giờ, cô có kêu đói cũng không hề quá quắt.
“Ăn mì.” Hạ Mộc Ngôn cụp mắt xuống tiếp tục nhìn điện thoại, không nhìn đến anh: “Nếu bây giờ em chỉ được ăn nhẹ thì cũng chỉ có mì là ăn được thôi.”
Anh cầm điện thoại lên: “Anh gọi người đến quán mì gần đây mua cho em một bát.”