Hạ Mộc Ngôn giương mắt nhìn người đàn ông lùi khỏi người mình: “Thật ra cũng không phải là không thể sinh…”
Trong mắt Lục Cẩn Phàm là bóng hình của cô. Anh cười nhẹ rồi đỡ cô ngồi dậy, để cô ngồi lên sofa dựa vào mình.
Hạ Mộc Ngôn đang định chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, thì anh lại tiện tay kéo cô vào lòng: “Mộc Ngôn.”
“Dạ?” Giọng của anh quá dịu dàng, khiến Hạ Mộc Ngôn không kìm được mà nhìn sang khuôn mặt đẹp trai của anh.
Anh chậm rãi nói: “Trước đây, khi bị Tô Tuyết Ý đẩy xuống xe trên đường cao tốc ở Los Angeles, vì ngã nặng nên em mới sẩy thai, Phong Lăng nói lúc đó em đã trải qua một cuộc cấp cứu, có phải đau lắm không?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn bình tĩnh, tựa đầu vào vai anh, hàng mi dài rợp bóng dưới ánh đèn, xòe thành cánh quạt: “Cũng đau, nhưng anh dùng thân mình để cản chiếc xe tải lớn đó còn đau hơn em. Em luôn tin rằng lúc trước anh bị tai nạn xe nặng như vậy mà cuối cùng vẫn giữ được tính mạng nhất định là nhờ con của chúng ta đã đi trước một bước. Nó ở trên trời hi vọng trời xanh có thể cho ba mẹ nó ở bên cạnh nhau mấy chục năm nữa, không muốn phải sinh ly tử biệt sớm như vậy.”
“Hoặc là…” Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên, tùy ý mân mê nút áo của anh như mấy ngày trước, như thể dù đã tỉnh táo nhưng vẫn quen làm động tác này khi ở trong lòng anh, khẽ nói: “Chẳng qua là khi đó nó biết quỹ đạo cuộc sống của em cần phải thay đổi, biết mình không thích hợp ra đời vào thời điểm đó, nên nó liền ngoan ngoãn đi trước, chờ đến thời điểm thích hợp nhất định sẽ gặp lại chúng ta.”
“Chắc là đau lắm. Anh nghe nói lúc đó em chảy rất nhiều máu trong phòng cấp cứu, nhưng vì mang thai nên không thể tiêm thuốc gây tê, đau đến ngất đi mấy lần.”
Đối với Hạ Mộc Ngôn, chuyện trước đây đâu chỉ là cơ thể đau đớn. Cô biết rõ không thể giữ được con, lại vừa phải chịu cảm giác đau đớn dữ dội, vừa lo lắng Lục Cẩn Phàm đang được cứu chữa, tất cả những đau khổ trong cuộc sống dường như đều tìm đến cô cùng một lúc, như thể tất cả những đau khổ kiếp trước đang tập trung cận kề bộc phát cùng lúc đó.
Mà sau chuyện đó, anh còn tự tay đẩy cô đi.
Đúng là rất đau.
Vì vậy, sau khi biết được sự thật, cô không hề muốn khuất phục.
Nhưng dù cô cố chấp thế nào đi nữa, thì tình yêu cô dành cho anh là thật, không buông bỏ được cũng là thật.
“Hình như là rất đau. Có một thời gian, cứ mỗi khi sờ lên cái bụng bằng phẳng em đều cảm thấy không quen. Nhưng khi đó ba mẹ anh đau lòng vì anh hôn mê bất tỉnh, em không muốn gây áp lực cho họ, nên chưa từng nói ra. Chỉ là khi buồn thì gửi tin nhắn cho anh, mỗi ngày gửi một tin…”
“Tất cả những tin nhắn đó anh đều đã đọc.”
“Ừm, em biết, anh đã nói rồi.”
“Tin nào anh cũng đọc.”
“Em biết.”
Thấy sắc mặt cô như đã tha thứ cho mình, cũng như không muốn so đo chuyện nhỏ nhặt này, Lục Cẩn Phàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của cô lên, cúi người xuống: “Mộc Ngôn, anh xin lỗi.”
Lúc đầu Hạ Mộc Ngôn mân mê nút áo của anh, giờ đây vì lời anh nói mà nắm chặt vạt áo trước ngực anh, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vậy anh phải nghỉ phép đi chơi với em nhiều hơn để bày tỏ thành ý của mình. Bây giờ Tập đoàn MN đang được Hạ Điềm quản lý, giờ mà em đột ngột trở về, nếu cậu ấy biết em đã khỏe, chắc là sẽ lập tức vứt công ty cho em. Hiếm khi thể xác và tinh thần của em được thả lỏng, em không muốn về sớm vậy đâu.”
Dù thế nào Lục Cẩn Phàm cũng không ngờ cô lại nói ra điều kiện này, đôi lông mày rậm tao nhã của anh hơi cau lại: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Anh đường đường là Lục Cẩn Phàm chẳng thiếu thứ gì, em cũng chẳng thiếu thứ gì. Nhiều năm qua, thứ duy nhất chúng ta thiếu chính là buông bỏ công việc, chính thức đi du lịch với nhau một thời gian. Vả lại, hình như sau khi kết hôn, chúng ta chưa từng đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ coi như đền bù cho em đi.” Hạ Mộc Ngôn tỏ ra đương nhiên.
Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch môi: “Được, theo ý em hết.”
“Vậy chúng ta đi chơi hai tháng nữa nhé?” Vừa nói, Hạ Mộc Ngôn vừa tính thời gian: “Trước tiên chúng ta ở lại Argentina này chơi mấy ngày nữa, sau đó tạt qua Mỹ. Em muốn đến New York xem show thời trang, còn muốn đến Los Angeles thăm lại nơi em đã từng học lúc mười mấy tuổi. Sau đó em muốn đến Luân Đôn để cho anh xem chỗ ở và công ty cũ của em trong ba năm kia. À, em còn muốn đến Ireland, muốn đến Hy Lạp, muốn đến Ai Cập… Tính như thế, có phải hai tháng cũng không đủ không?”
“Hai tháng không đủ thì ba tháng, ba tháng không đủ thì một năm, anh sẽ đi khắp nơi với em, được không?”
“Bảo boss lớn của Tập đoàn Shine nghỉ phép đi khắp nơi với em như thế, thật sự có thể chứ?”
“Có thể, vợ là quan trọng nhất, những cái khác đều là thứ yếu.”