Quan trọng là nhà bác sĩ Tần sạch sẽ, rau quả sau vườn cũng rất tốt, cô hoàn toàn không cần lo lắng về hóa chất và thuốc trừ sâu như mấy vườn rau ở ngoài.
Hạ Mộc Ngôn hái một quả cà chua, sau đó lại tiện tay bẻ một bẹ bắp cải ngay bên cạnh. Rau quả tươi ngon mọng nước, vẫn chưa nấu chín đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại cách đó không xa. Vừa đảo mắt cô đã trông thấy Tần Tư Đình đang nhàn nhã đến gần. Nhìn vào giỏ rau xanh của cô, ánh mắt anh ta lóe lên ý cười nhàn nhạt.
“Bà Lục nhàn hạ thoải mái thật, suýt chút nữa tôi tưởng cô đến nhà tôi du lịch đấy.” Tần Tư Đình đi qua, tiện tay cầm lấy bẹ bắp cải trong giỏ: “Ha, xem ra sau này nhà họ Tần chúng tôi có thể làm thêm nghề trồng trọt rau quả. Với loại rau này, bán một trăm đồng một bó cũng không quá đáng.”
“May mà anh không có hứng thú với công ty của nhà họ Tần. Nếu không, với hành vi cắt cổ khách hàng của anh, không tới mấy năm thì cơ nghiệp nhà họ Tần sẽ tan hoang trong tay anh.” Hạ Mộc Ngôn nửa đùa nửa thật, lại hái thêm một quả cà chua nữa, tiện tay xoa xoa rồi cắn một miếng.
Tần Tư Đình nhìn cô: “Chưa rửa mà cô đã ăn rồi à?”
“Trên này không có thuốc trừ sâu, ăn cũng không bị gì.” Tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn cực kỳ tốt bởi vị chua ngọt trong miệng, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt ghét bỏ của Tần Tư Đình. Cô hái một quả cà chua khác đưa cho anh ta.
Thấy anh ta không nhận, cô nhướng mắt rồi ném vào giỏ rau: “Tôi biết mấy người làm bác sĩ như anh đều có bệnh sạch sẽ, nhưng đừng õng ẹo thế chứ? Thuần thiên nhiên thế này mà anh cũng không ăn, chẳng lẽ mỗi ngày anh đều uống nước khử trùng?”
Dáng đứng của Tần Tư Đình rất thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, anh ta nhàn rỗi hờ hững nhìn cô: “Cô Cả nhà họ Hạ luôn được nuông chiều lại nói người khác õng ẹo… Ha, cô đang tự vả vào mặt mình sao? Đã quên tính nết trước kia của cô thế nào rồi à?”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh ta mà cúi đầu kiểm tra rau quả trong giỏ, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: “Dù trước đây hay là hiện tại, thì tôi vẫn là tôi. Chẳng qua tính cách và thói quen sinh hoạt thay đổi đôi chút, cũng rất bình thường mà.”
Tần Tư Đình bỗng nhiên cười giễu một tiếng, như có như không lạnh nhạt nói một câu: “Chính xác, phụ nữ đều rất giỏi thay đổi.”
Hạ Mộc Ngôn đang loay hoay sắp xếp rau quả trong giỏ chợt dừng tay lại, mơ hồ nghe ra chút ý tứ gì đó trong câu nói của anh ta. Cô vô thức cảm thấy Tần Tư Đình có chuyện trong lòng, liền ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhưng Tần Tư Đình lại không nhìn cô. Lúc quay người, anh ta chỉ thờ ơ nói một câu: “Cô cẩn thận chút, đừng giẫm lên củ cải và khoai tây dưới đất. Cô mà giẫm hư e rằng ông cụ nhà chúng tôi sẽ đến tìm Lục Cẩn Phàm nhà cô tính sổ đấy.”
Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cúi đầu nhìn những loại củ được trồng trong đất. Vừa rồi cô không chú ý đến bên này, may mà chưa giẫm lên.
“Trái cây đều ở phía sau, nếu cao quá thì cô bắc thang lên mà hái. Tối qua đến cả cửa sổ cũng nhảy được mà, leo cây cũng không khó với cô đâu nhỉ.” Tần Tư Đình vừa nói vừa như cười nhạo nhìn cô, lúc Hạ Mộc Ngôn đang lườm lại thì anh ta chỉ tay chỗ cách đó không xa: “Thang ở bên kia, an toàn lắm, không làm cô ngã đâu.”
“Cảm ơn.” Hạ Mộc Ngôn lại cắn cà chua trong tay, sau đó quay người đi ra vườn trái cây phía sau.
***
Quả là thu hoạch lớn, Hạ Mộc Ngôn hả hê xách cái giỏ chứa đầy rau quả từ sau vườn vào nhà.
“Bác sĩ Tần, có thể sử dụng phòng bếp của nhà anh được không?” Hạ Mộc Ngôn hào hứng hỏi.
Tần Tư Đình nheo mắt lại: “Hóa ra hai người không chỉ đến nhà tôi hái rau, mà còn thật sự xem biệt thự của tôi như chỗ nghỉ dưỡng, muốn nhóm lửa nấu ăn ở đây luôn?”
Lục Cẩn Phàm: “Không chỉ nhóm lửa nấu ăn, mà đêm nay chúng tôi còn định ở lại nhà cậu nữa, cậu có ý kiến gì sao?”
Tần Tư Đình đứng dựa vào cạnh cửa: “M* nó, hai tháng rồi tôi mới có được một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, vậy mà suốt ngày còn phải cay mắt nhìn các người thể hiện tình cảm ngay trước mặt!”
“Không muốn nhìn à?” Lục Cẩn Phàm tiện tay ném chiếc thẻ ra vào chung cư cao cấp tới bàn trà trước mặt Tần Tư Đình: “Đêm nay Quốc tế Oran thuộc về cậu, chỉ được ở phòng dành cho khách, mật mã mở cửa là sinh nhật của Hạ Mộc Ngôn.”
Tần Tư Đình khẽ xì một tiếng: “Tôi đâu biết sinh nhật của vợ cậu là ngày nào.”
Hạ Mộc Ngôn đã xách giỏ rau vào bếp, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của Tần Tư Đình ở bên ngoài: “Hơn nữa, tôi đâu có ngu, tự nhiên có cơm ngon dâng sẵn đến miệng không ăn, chạy tới chỗ của cậu ăn đồ ăn ngoài làm gì?”
Nói rồi, Tần Tư Đình tiện tay vứt áo khoác đi, cứ thế ung dung ngồi xuống ghế sofa, rất có ý tứ sẵn sàng chờ đợi bữa cơm ngon phong phú do Hạ Mộc Ngôn nấu.
Hạ Mộc Ngôn đi ra, thấy Tần Tư Đình ngồi đợi như ông lớn thì không nhịn được cười, tìm cái tạp dề vòng qua cổ rồi quay người trở vào phòng bếp.
“Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Mộc Ngôn biết nấu ăn thật hả?” Lúc này Tần Tư Đình mới nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, nhướng mày hỏi.
Lục Cẩn Phàm không đáp, áo vest đã sớm bị anh để sang một bên, tiện tay cởi nút áo tinh xảo trên ống tay rồi xắn tay áo lên, hờ hững lại lạnh nhạt nói: “Được nếm đồ ăn do vợ tôi nấu là phúc ba đời của cậu đấy.”