Hạ Mộc Ngôn nhướng mắt, khóe môi cong lên châm biếm: “Cô lại muốn thăm dò nghe ngóng gì ở tôi hả?”
Cô không muốn lãng phí một giây nào với nhân vật tiểu nhân Lăng Phi Phi này. Huống chi chẳng bao lâu nữa thì đường ai nấy đi, sao Lăng Phi Phi lại cứ ngứa mắt với cô, lúc ở chung thì bới móc, lúc không ở chung lại càng muốn bới móc. Cô cũng không biết mình chọc phải cây gai nào trên người cô ta, không đụng vào thì nhột, mà đụng vào thì sẽ bị đau. Thật không thể hiểu nổi!
Lăng Phi Phi thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng, khuôn mặt trắng ngần hoàn hảo không lộ chút dao động.
Sau khi rửa tay xong, Lăng Phi Phi rút giấy ra, vừa lau tay vừa nói: “Vừa rồi trong phòng học tôi nhìn thấy có vết gì đỏ đỏ trên cổ cô, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị cổ áo che đi. Chẳng lẽ cô bị thương khi ở bên ngoài? Để tôi xem nào, bị thương có nặng không?”
Nói rồi Lăng Phi Phi bất ngờ vươn tay như muốn vạch cổ áo Hạ Mộc Ngôn ra.
Hạ Mộc Ngôn không tỏ thái độ gì, lập tức đưa tay cản cô ta, đồng thời cong khoé môi nở nụ cười biếng nhác lại lạnh nhạt đến mức vô tình: “Cô quan tâm đến tôi từ bao giờ thế? Đến cả vết nhỏ trên cổ của tôi mà cô cũng quan tâm, còn cố tình đi theo tôi vào nhà vệ sinh để vạch ra xem sao?”
Lăng Phi Phi nghe cô nói thì khoé miệng cũng ác ý cong lên: “Hạ Mộc Ngôn, cô đúng là có tật giật mình.”
Hạ Mộc Ngôn hất tay cô ta ra, tiện tay sửa sang quần áo trên người rồi đi thẳng ra ngoài.
Lăng Phi Phi giận đến cùng cực, lập tức đi theo. Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần nhưng vẫn lờ đi, vừa đi vừa từ tốn phủi bụi trên người.
“Cô có giấu kín đến mấy thì cũng sẽ có người phát hiện. Chẳng phải cô đang tìm cơ hội ôm chân Tổng Giám đốc Lục sao? Sao hả, cô và ông Lục lừa dối bà Lục ra ngoài quấn lấy nhau, cô thấy hả hê lắm đúng không?” Lăng Phi Phi tỏ ra không ăn được nho thì chê nho chua, ghé vào tai Hạ Mộc Ngôn nói: “Có phải mấy ngày vừa rồi cô ở bên cạnh Tổng Giám đốc Lục không? Anh ấy thật sự để ý đến cô sao?”
Khi nghe được câu nói này, bước chân Hạ Mộc Ngôn liền khựng lại.
Cô nhìn sang, thấy vẻ mặt Lăng Phi Phi như bắt được thóp của người ta.
Hạ Mộc Ngôn chỉ nhìn cô ta rồi coi thường cười khẩy, chẳng mấy chốc lại tiếp tục đi về lớp học của Giáo sư Lâm.
Gần đến cửa phòng học, Hạ Mộc Ngôn mới thờ ơ chậm rãi lên tiếng: “Loại người chỉ tin tưởng suy đoán ngu xuẩn của riêng mình mà sống chết cũng không chịu tin vào mắt mình như cô thật sự cũng không nhiều lắm.”
Lăng Phi Phi nhảy chồm lên trước mặt Hạ Mộc Ngôn, nhìn cô chòng chọc rồi hơi cao giọng kích động nói: “Cô quả thật quá quỷ quyệt! Lúc ở phòng thể thao, nếu không phải nhờ tôi thì liệu cô có cơ hội đến gần Lục Cẩn Phàm như vậy không? Bây giờ tôi lấy tư cách người có liên quan để hỏi cô, có phải cô giấu tôi quyến rũ Tổng Giám đốc Lục không? Cô còn cố tình ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Phi Phi lộ rõ sự kích động, Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm ngước mắt nhìn cô ta: “Cô thì liên quan cái gì?”
“Lúc ở phòng thể thao, cô còn không hề có ý định chủ động nói một câu với Tổng Giám đốc Lục. Nếu không phải tôi nói cô là người Hải Thành, thì chắc cả đời này cô cũng sẽ không có nổi cơ hội nói chuyện với anh ấy đâu!”
Lăng Phi Phi nhìn cô chằm chằm: “Dù sao tôi cũng là người ở giữa kết nối hai người, cô đối xử với tôi như vậy sao?”
Hạ Mộc Ngôn cố gắng hết sức thu lại ánh mắt như đang nhìn một kẻ đần độn của mình, thờ ơ lẳng lặng nhìn cô ta: “Nếu đúng là mấy ngày qua tôi ngủ cùng anh ấy thì cô định thế nào?”
Lăng Phi Phi nhìn cô sững sờ, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Nghe nói và suy đoán là một chuyện, nhưng không ngờ Hạ Mộc Ngôn ngang nhiên thoải mái thừa nhận như vậy!
Hạ Mộc Ngôn không nhìn cô ta nữa mà đi thẳng vào lớp, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu thu dọn sách trên bàn.
Lăng Phi Phi đi theo đến bên cạnh cô nhỏ giọng cảnh cáo: “Hạ Mộc Ngôn, nhưng Lục Cẩn Phàm đã kết hôn! Cô như vậy là người thứ ba chen vào gia đình người khác! Cô có còn liêm sỉ hay không vậy?”
Hạ Mộc Ngôn cất vở ghi chép và từng cuốn sách trên bàn xong rồi mới đưa mắt nhìn cô ta: “Vì vậy bây giờ cô đang chứng minh cho tôi thấy nhân cách của cô chính trực như thế nào, hay đang cay cú vì cô chậm hơn tôi một bước? Sao hả? Cảm thấy nắm được điểm yếu của tôi nên muốn uy hiếp phải không?”
Tâm địa bị vạch trần chỉ trong nháy mắt làm cô ta có chút khó chịu.
Lăng Phi Phi thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn có vẻ ngang ngược bất chấp hậu quả thì rút ra được vài điểm về Hạ Mộc Ngôn.
Đắc ý, phách lối, khoe khoang, còn có vẻ tự tin như có một chỗ dựa rất chắc chắn.
Chỗ dựa của Hạ Mộc Ngôn còn có thể là ai ngoài Lục Cẩn Phàm chứ?