*** Nhưng, để tránh tình huống như vậy xảy ra một lần nữa, Hạ Mộc Ngôn vẫn quyết định chuyển vào bệnh viện ở.
Trong khoảng thời gian Lục Cẩn Phàm hôn mê không tỉnh, Hạ Mộc Ngôn cũng không hề rảnh rỗi.
Cô đang nghĩ cách báo thù cho con mình, báo thù cho Lục Cẩn Phàm và cũng báo thù cho chính mình.
Mỗi ngày, Phòng giao dịch Lục Ngôn đều gửi đến tin mừng. Đối với tin mừng mức lợi nhuận của phòng giao dịch mấy tháng nay đã vượt hơn hai trăm triệu, Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ rất thản nhiên mở máy tính lên họp video với mọi người, sau đó vẫn tiếp tục ở lại Los Angeles.
Tạm thời ông cụ Lục vẫn chưa biết tình hình của Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm. Nhưng bởi bọn họ mất tích đã lâu, đến giờ vẫn chưa về Hải Thành, thậm chí rất lâu rồi ông không nghe thấy giọng của Lục Cẩn Phàm. Vì thế sau khi biết bọn họ đang ở Los Angeles, ông đã ba lần bốn lượt muốn bay đến Los Angeles thăm bọn họ, nhưng đều bị Hạ Mộc Ngôn khuyên can.
Mãi đến khi nghe tin Hạ Hoằng Văn đột ngột ngã bệnh, được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, Hạ Mộc Ngôn như sụp đổ, trong lòng lạnh lẽo cực độ.
Lúc này, ý nghĩ phải ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm cuối cùng cũng lung lay, nhưng cô vẫn kiên định ở lại Los Angeles.
Kiếp trước, cô đã không thể ở bên Hạ Hoằng Văn trong khoảng thời gian cuối đời. Dù bây giờ Hạ Hoằng Văn chỉ ngã bệnh vì lao lực quá độ, không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng mọi thứ đều có “lỡ như”, Hạ Mộc Ngôn cũng không thể đánh cược.
Đến giờ Hạ Mộng Nhiên vẫn đang biệt tăm biệt tích, Thẩm Hách Như cũng đã không còn ở nhà họ Hạ, trong nhà chỉ còn mỗi mình Hạ Hoằng Văn. Nếu người giúp việc không phát hiện sớm, đưa ông đến bệnh viện kịp thời, đoán chừng không biết kết quả sẽ thế nào.
Hóa ra, trong cuộc đời của mỗi người, ở bất kỳ giai đoạn nào cũng có quá nhiều điều chưa biết. Rất nhiều chuyện đang thay đổi cùng lúc, và cũng phải trả giá thật đắt.
Người giúp việc của nhà họ Hạ nói trong điện thoại: “Bây giờ Chủ tịch Hạ đang ở bệnh viện, tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ông vẫn cần được theo dõi, có lẽ phải nằm viện trong thời gian dài.”
“Cô có muốn về không?” Tần Tư Đình hỏi cô.
Hạ Mộc Ngôn không biết.
Cô đã ở trong bệnh viện nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội vào phòng bệnh. Thậm chí chờ mãi đến cơ hội chỉ một người được vào phòng bệnh thăm nuôi, thì Vạn Châu và Lục Thiệu Tắc đều ở đó. Bọn họ là ba mẹ của Lục Cẩn Phàm, cô không thể giành suất này với bọn họ. Dù Vạn Châu muốn cho cô vào với Lục Cẩn Phàm, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn khăng khăng để bọn họ vào.
Sau này sẽ rất khó chờ đợi suất tiếp theo.
Phòng bệnh vô khuẩn vốn rất ít khi mở ra. Nếu không phải thể chất của Lục Cẩn Phàm khỏe hơn nhiều người khác, e rằng sẽ phải rất lâu mới có cơ hội đi vào lần hai.
Hạ Mộc Ngôn lại nhận được điện thoại của nhà họ Hạ. Người giúp việc nói dạo này Hạ Hoằng Văn gầy đi rất nhiều, đã hai ngày rồi không thể ăn cơm, ăn bao nhiêu là nôn ra bấy nhiêu. Mặc dù bác sĩ nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Bọn họ rất lo Chủ tịch Hạ sẽ không kiên trì nổi.
Lúc Lục Cẩn Phàm hôn mê gần hai tháng, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn mới gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay về Hải Thành.
Trước khi đi, Hạ Mộc Ngôn cũng không nhắn tin cho Lục Cẩn Phàm.
Những tin nhắn cô gửi hơn mười ngày trước không biết khi nào anh mới đọc được.
Phong Lăng đi với cô ra sân bay.
Trong đại sảnh sân bay, người qua kẻ lại tấp nập, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn nhớ rõ khi mình lén lút đi theo đám Phong Lăng bay đến Campuchia. Lúc ấy tim cô rất hoảng loạn.
Bây giờ, cô đang đứng đây, sắp bay về Hải Thành.
Cô đã không còn hoảng loạn nữa, nhưng tim cô lại lơ lửng như mất đi lực hút Trái đất, trôi bồng bềnh giữa không trung, không tìm thấy điểm cuối cùng, cũng không tìm thấy chốn về.
Khi đó, ít nhất cô còn biết Lục Cẩn Phàm đang ở Campuchia, một lòng muốn sang Campuchia tìm anh, và đã thành công.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc anh ở đâu?
Hôn mê lâu như vậy, rốt cuộc anh có mơ thấy cô không? Rốt cuộc anh đã đi qua những nơi nào trong mơ? Cô không biết, cũng không thể tìm đến.
Phong Lăng đi mua nước cho cô, Hạ Mộc Ngôn đi xếp hàng làm vé lên máy bay. Cô chỉ mang theo một vali hành lý cỡ nhỏ màu bạc đơn giản. Cô không định ở Hải Thành lâu, tính toán là khi nào sức khỏe của Hạ Hoằng Văn tốt hơn thì sẽ quay lại Los Angeles, vì thế cô mang theo rất ít đồ.