Lục Cẩn Phàm thản nhiên nhướng mày. Lúc này bên cạnh lập tức có người thừa cơ muốn mời Lục Cẩn Phàm cùng ra chơi mấy ván.
Nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn thủy chung ngồi yên ở đó không có ý muốn đứng dậy.
“Mọi người đi đi, tôi vẫn chưa uống xong ấm trà này, cũng tạm thời không có hứng chơi bóng.” Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nghiêm túc, ánh mắt cũng rời khỏi người Hạ Mộc Ngôn, không nhìn cô nữa.
Cùng lúc đó, Hạ Mộc Ngôn cũng tươi cười đứng dậy: “Vậy tôi không quấy rầy Lục tổng uống trà nữa, tôi qua bên kia ngồi một lát.”
Hạ Mộc Ngôn thành công thoát khỏi vị trí gần Lục Cẩn Phàm, cũng bất chấp sự lôi kéo hay lời hỏi han của những người khác, đi thẳng ra khỏi khu nghỉ ngơi bên này.
Kết quả, bên kia lại có một nhóm người đang chơi bowling, đúng lúc thấy Hạ Mộc Ngôn giống như đã nghỉ ngơi xong, có người liền tới kéo cô đi cùng.
Không biết Hạ Mộng Nhiên đã ở đó nói chuyện phiếm với mọi người từ khi nào, cô ta cầm quả bóng bowling trong tay giống như là đang chuẩn bị chơi.
Người kéo Hạ Mộc Ngôn qua hỏi cô chơi bowling thế nào, Hạ Mộc Ngôn vẫn trả lời chơi cũng bình thường.
Kết quả, cô chơi mấy ván, khiến sắc mặt Hạ Mộng Nhiên chuyển từ phách lối tự đắc sang khó coi khi nhìn số điểm của cô lần nào cũng cao hơn cô ta. Mặc dù Hạ Mộc Ngôn không đạt tới trình độ chuyên nghiệp ném ngã hết tất cả các pin, nhưng cũng coi là khá giỏi trong đám người, hoàn toàn đè bẹp biểu hiện như người mới của Hạ Mộng Nhiên.
Buổi chiều có rất nhiều hạng mục giải trí. Lúc này ở bãi cát bên kia không có một ai, mọi người tìm thấy một tấm lưới bóng chuyền, muốn tổ chức một trận bóng chuyền trên bãi biển.
Hạ Mộng Nhiên không chịu thua, bèn gọi Hạ Mộc Ngôn cùng đi chơi bóng chuyền bãi biển. Có người lại hỏi Hạ Mộc Ngôn chơi bóng chuyền thế nào, Hạ Mộc Ngôn mỉm cười: “Bình thường.”
Nghe cô lại trả lời thế này, mọi người đều không coi là thật. Lúc này hiện trường chẳng còn là đấu với nhau hay không đấu nữa. Đại đa số người ra bãi cát vây xem đều chỉ muốn chứng kiến màn “biểu diễn” đặc sắc của hai chị em họ Hạ.
Đương nhiên mỗi lần họ cười đều là cười Hạ Mộng Nhiên, Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn chưa từng gây trò cười.
Một người phụ nữ vốn đã rất thành công trong sự nghiệp của mình, năm nay càng là năm thu hoạch lớn, cộng thêm nhan sắc ấy, rất nhiều chàng trai trí thức cùng ngành ở đây đều thầm hướng về Hạ Mộc Ngôn. Thấy Hạ Mộc Ngôn gần như biết rõ mọi thứ, nhưng lại khiêm tốn và có chừng mực, đồng thời xuất sắc về mọi mặt, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà cô đã khiến không ít người bái phục, trong lòng luôn mong có thể thấy được nhiều mặt xuất sắc hơn của cô.
Trên bãi cát, trời đã chập tối.
Dưới ánh nắng chiều, Hạ Mộc Ngôn vẫn mặc bộ đồ trước đó, tùy ý xoa cổ tay mình, nhìn Hạ Mộng Nhiên đang đứng bên kia lưới bóng chuyền.
Để có thể thể hiện tốt một lần, Hạ Mộng Nhiên đã cố ý đi thay một bộ đồ thể thao bó sát cho tiện.
Nhưng Hạ Mộng Nhiên vừa phát bóng, Hạ Mộc Ngôn đã ung dung giơ tay đánh bóng trở về. Động tác của cô vừa mạnh mẽ vừa nhanh, hoàn toàn không có ý định cho cô ta sĩ diện.
Hạ Mộng Nhiên nhảy rất cao, nhưng kết quả lại không đỡ được, đành xoay người đi nhặt bóng trong tiếng cười và tiếng xì xầm của mọi người. Lúc bắt đầu phát bóng lần hai, cô ta liền đánh mạnh bóng về phía Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nhếch mép, lách mình né qua. Cách chơi mang tính chất thuần túy giải trí trong khu nghỉ mát này lại bị Hạ Mộng Nhiên ra tay thật hung ác, vừa hay Hạ Mộc Ngôn cũng không có ý định khách sáo với cô ta. Trường hợp thế này không phân thắng thua, càng không có tính chất chuyên nghiệp, nên cô chỉ tùy ý để bóng lăn đến chân mình, sau đó dùng mũi chân đá lên. Khi bóng được ném lên, cô lập tức đập quả bóng bị dính chút cát biển về hướng mặt của Hạ Mộng Nhiên.
Hạ Mộng Nhiên vốn muốn tiến lên đỡ bóng, ai ngờ quả bóng này lại bay thẳng vào mặt cô ta. Cô ta muốn né nhưng không kịp, vừa rụt cổ vừa quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn bị bóng chuyền đập mạnh vào đầu, lập tức ngã xuống đất.
Tuy bóng chuyền đập mạnh vào người nhưng sẽ không làm người bị thương được, mà bãi cát cũng rất mềm. Tuy nhiên lực đánh của Hạ Mộc Ngôn không nhẹ, Hạ Mộng Nhiên bị bóng của Hạ Mộc Ngôn đập cho choáng váng ngã xuống đất mãi đến mười mấy giây sau mới chậm rãi bò dậy.
Tiếng xì xầm trong đám người vây xem càng lúc càng rõ ràng. Họ còn tưởng Hạ Mộng Nhiên sẽ có biểu hiện xuất sắc gì, kết quả vẫn mất mặt xấu hổ.
Mọi người đều không ngốc, ban đầu họ không thấy được cuộc “tranh đấu” giữa chị em các cô diễn ra như thế nào, nhưng Hạ Mộng Nhiên hết lần này tới lần khác cứ khiêu khích và gây phiền cho Hạ Mộc Ngôn. Người có mắt đều thấy được chẳng qua là Hạ Mộng Nhiên không cam lòng chịu ấm ức, luôn muốn khơi gợi cảm giác tồn tại mà thôi.
Rõ ràng là thua kém Hạ Mộc Ngôn về mọi mặt mà cứ nhất định phải tranh giành, tính tình của hai chị em này thật đúng là chênh lệch quá nhiều.