Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1242:





Suy nghĩ một lúc, Hàn Kình mới nói: “Đây là lời mà sĩ quan huấn luyện của tôi đã nói rất nhiều năm trước lúc tôi mới gia nhập căn cứ. Đúng thật lúc đó tôi đã bị ép huấn luyện như vậy hết lần này đến lần khác. Nếu không có lúc trước thì sẽ không có tôi của bây giờ. Tính ra, năm đó hình như tôi cũng mới mười bảy, mười tám tuổi.”





Nam Hành không nói nữa.





Hàn Kình nói: “Anh có chừng mực là tốt rồi. Nếu đã ra khỏi đội một thì họ đã là người của anh rồi. Cho dù huấn luyện hay bồi dưỡng thế nào, theo lý mà nói đều là việc của anh, tôi cũng không nên can thiệp nhiều. Nhưng hơn hai năm qua tôi đã nhìn theo từng bước chân trưởng thành của Phong Lăng, các thành viên trong căn cứ cũng rất chú ý tới cậu ấy. Đúng là cậu ấy rất xuất sắc. Nếu cho cậu ấy đãi ngộ đặc biệt thì đúng là chỉ có hại cho cậu ấy, rồi sẽ lại có nhiều dị nghị hơn.”





Nói như vậy thì cũng phải ngẫm lại cẩn thận.





Có thể việc bọn họ bị hạn chế trong việc châm chước thành viên ưu tú như Phong Lăng, không hi vọng cậu bị ép quá chặt, hay là hi vọng tương lai của Phong Lăng sẽ dễ dàng hơn một chút.





Nhưng hiện giờ họ lại đột nhiên phát hiện, vấn đề mà Lệ lão đại đã cân nhắc mới thật sự là toàn diện nhất. Chí ít ngoại trừ việc Phong Lăng mệt mỏi quá mức ra thì tất cả mọi chuyện khác không hề nhằm vào cậu ta. Nhưng nếu như cậu ta thật sự có đãi ngộ đặc biệt gì thì có rất nhiều chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.





“Nếu như thật sự muốn thảo luận về việc phải chiếu cố và châm chước cho thiếu niên mười sáu tuổi này thì cách tôi chiếu cố cậu ta tốt nhất chính là bồi dưỡng cho cậu ta trở thành tay súng bắn tỉa tầm xa ưu tú, đạt tiêu chuẩn nhất. Người khác có thể làm gì thì cậu ta phải làm như thế. Người khác có thể làm được tới mức nào khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm thì cậu ta phải làm tốt hơn.”





Phong Lăng vẫn đứng dựa vào tường ở tầng một, kiềm chế hơi thở, không phát ra bất cứ tiếng động nào.





Thế nhưng, vào thời khắc này, cô đột nhiên lại cảm thấy Lệ Nam Hành chính là người phụ trách của toàn bộ căn cứ XI, trên vai anh có trách nhiệm mà người ngoài không thể nào tưởng tượng được. Anh nghiêm khắc, nhưng đồng thời cũng phải chú ý tới từng thành viên, chú ý tới giá trị tồn tại của mỗi người. Mỗi lần điều động đi làm nhiệm vụ, đối diện với sống chết thì tất cả sự huấn luyện hiện giờ đều là bùa hộ mạng cho thành viên của căn cứ XI.





Nếu như năng lực không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có tư cách tham gia rất nhiều nhiệm vụ và các hoạt động sau này.





Phong Lăng sẽ không vì mình còn nhỏ và là nữ giả nam mà cảm thấy mình cần được đối xử đặc biệt.





Mà Lệ lão đại đương nhiên cũng không hi vọng lãng phí một người có thiên phú.





Trước khi Hàn Kình rời đi đã nhận một cuộc điện thoại. Bởi vì sau đó anh ta phải đi sang hướng khác nên đã đi thông qua hành lang tới lối thoát an toàn ở cuối đường để xuống tầng chứ không đi đường bên này.





Nam Hành thì lại đứng nguyên tại chỗ trong giây lát, nhớ lại gì đó, rồi xoay người đi xuống. Kết quả anh mới bước xuống hai bước thì đã bất chợt nhìn thấy người đứng dựa vào vách tường ở mấy bậc bên dưới.





Quần áo Phong Lăng vẫn còn ẩm ướt, từ chiều đến giờ cô đã đổ không ít mồ hôi, trên trán dính vài sợi tóc ẩm ướt, nhưng lúc này cô không hề cảm thấy mình mệt mỏi, cũng không thấy bản thân mình có gì khác với người khác. Dù biết dáng vẻ hiện giờ của mình nhếch nhác nhưng anh nói không sai, không ai biết cực hạn thể lực của bản thân là ở đâu. Có thể vượt qua một phần thì sẽ có thêm một phần cơ hội tự bảo vệ mình.





Cô nhìn chằm chằm vào anh, dưới ánh đèn cảm ứng tự động trên hành lang, mắt cô dường như sáng lấp lánh.





Nam Hành dừng bước, bầu không khí trong hành lang lập tức như cô đọng lại.





Anh đứng trên cao nhìn xuống người thiếu niên đang cạn kiệt sức lực đứng tựa ở tường.





Từ khi Phong Lăng vào căn cứ đến nay, mọi sự đối xử lạnh nhạt, đối chọi gay gắt trong gần ba năm qua, vào thời khắc này giống như đã hóa thành sự cổ vũ và lòng tin tưởng không tiếng động. Nó như đôi tay mang theo sự thúc đẩy vô hạn, đang âm thầm đẩy cô tiến về phía trước.





Phong Lăng phát hiện, tất cả sự phòng bị và chán ghét của mình đối với Lệ Nam Hành bỗng chốc hóa thành lòng cảm kích và sự tín nhiệm.





Nhưng Nam Hành lại không hề để ý tới ánh mắt nóng rực đó của cô mà lạnh lùng hỏi: “Ai dạy cậu nghe trộm hả?”





“Tôi không nghe trộm. Hiện giờ lão đại anh để cho bọn tôi ở đây, mấy người A K đi ăn rồi, tôi không đói, huấn luyện xong định về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Ai ngờ ở đây lại gặp anh và Huấn luyện viên Hàn nói chuyện. Tôi sợ làm phiền hai người nên đứng ở đây không dám lên tiếng mà thôi.”





“Nếu đã biết bọn tôi đang nói chuyện sao còn không biết tránh đi? Đây là phép lịch sự nên có, cậu không biết à?” Nam Hành vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí có hơi hùng hổ dọa người khiến người ta không hề cảm thấy có chút ấm áp nào.





Phong Lăng khựng lại, đưa tay lên vén phần tóc đẫm mồ hôi trước trán ra rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, sau này nhất định tôi sẽ chú ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK