“Vậy anh đang làm cái gì đấy?”
“Chúng ta là vợ chồng, em nói xem anh đang làm gì?”
Bởi vì thắt lưng anh đẩy mạnh mà Hạ Mộc Ngôn khẽ nức nở: “… Cho dù là không ly hôn, quan hệ của hai chúng ta trong ba năm qua cũng chẳng khác nào vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ có hiệu lực trên pháp lý, còn thực tế lại là…”
“Thế này là vợ chồng trên danh nghĩa?” Hơi thở của anh càng lúc càng rối loạn, nặng nề theo động tác thân dưới, nhưng cũng có phần biếng nhác: “Chẳng lẽ đây không phải là vợ chồng thật sự về mặt ý nghĩa à?”
“… Lần này không tính!”
Hẳn anh đang cảm thấy rất hài lòng với tiếng thở gấp trầm khàn của Hạ Mộc Ngôn, nên cắn vành tai của cô, thấp giọng nói: “Hạ Mộc Ngôn, em thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, nhưng em đã được định trước là người phụ nữ của anh, có trốn cũng trốn không thoát đâu.”
Khớp xương ngón tay đang túm lấy áo sơ mi anh của Hạ Mộc Ngôn trở nên trắng bệt, ánh mắt dần trở nên mờ sương do bị mồ hôi che khuất. Ngón tay anh phủ lên lông mi và mắt cô, rồi lại vươn tay vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dán lên gò má của cô. Hạ Mộc Ngôn nhân cơ hội ngẩng đầu mà cắn lên tay anh một cái, để rồi chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của anh vang trên đỉnh đầu: “Ba năm trước em không có thói quen này. Mấy lần gần đây anh mới phát hiện ra mỗi khi em chịu đựng hết nổi là lại thích cắn người, em thích cắn anh đến vậy à? Hửm?”
Hạ Mộc Ngôn vừa nghe thấy đã lập tức nhả ngón tay anh ra, rồi lại ra sức đẩy tay anh.
Lục Cẩn Phàm cười khẽ, vân vê gò má mềm mại ửng hồng vì sóng tình bắt đầu trào dâng của cô, môi ẩn chứa ý cười: “Lúc xấu hổ còn thích đánh người nữa, em học cách bạo lực như vậy từ khi nào thế? Là do Phong Lăng dạy em?”
“Chuyện này liên quan gì đến Phong Lăng, cô ấy chỉ dạy em một ít thuật phòng thân mà thôi.”
Lục Cẩn Phàm hôn lên chiếc cằm xinh xắn của cô, vừa hôn vừa cười: “Trước mặt Nam Hành, cô ấy còn bị ăn sạch sành sanh, thế mà vẫn có bản lĩnh chạy tới nước Anh dạy em thuật phòng thân. Xem ra trong một năm đó, em cũng che chở cô ấy không ít.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Nhắc đến chuyện này, lúc đó đúng là Phong Lăng trốn từ chỗ Nam Hành chạy sang Anh ở chung với cô một năm. Sau này, cảnh tượng Nam Hành cướp người về quả thật hết sức oanh liệt, có điều Phong Lăng chẳng hề cảm kích tí nào.
Thấy cô đến lúc này mà còn sức lo nghĩ những chuyện khác, Lục Cẩn Phàm vén chăn lên, kéo cô vào trong, tiếp tục hành động.
Hạ Mộc Ngôn nằm trong chăn trừng to hai mắt, cảnh giác nhìn anh trong bóng tối. Lục Cẩn Phàm dùng thể lực của mình để lôi kéo ý thức bay vào cõi tiên của cô trở về, thậm chí Hạ Mộc Ngôn chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện khác…
Cuối cùng vì nghĩ cho đêm hôm trước Hạ Mộc Ngôn đã bị tiêu hao thể lực quá độ, nên Lục Cẩn Phàm không giày vò cô suốt đêm.
Nhưng cuối cùng Hạ Mộc Ngôn vẫn mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt nằm bất động trên gối đầu. Lục Cẩn Phàm ôm cô nằm trên giường trong phòng nghỉ của văn phòng.
Đêm nay Lục Cẩn Phàm đã chìm vào giấc ngủ trong hương tóc của Hạ Mộc Ngôn như thế.
***
Sáng sớm hôm sau.
Hình ảnh đầu tiên khi mở mắt ra là người phụ nữ chôn vùi da thịt mịn màng trắng sứ bên dưới mái tóc dài. Cô ngủ rất sâu, hơi thở đều đều. Đêm qua cô tỉnh lại một lần, nhưng lại bị Lục Cẩn Phàm dụ dỗ rồi thiếp đi. Lúc này, Hạ Mộc Ngôn ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, ngủ một cách yên bình.
Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng.
Nhìn gương mặt ngủ say của người phụ nữ trong lòng, anh không kịp nghĩ nhiều đã giữ lấy cằm cô mà hôn xuống. Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhíu mày mở mắt. Gương mặt đẹp trai của người đàn ông phóng đại lên trước mắt cô, Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt, xoay người ngủ tiếp, nhưng anh lại không cho cô nhúc nhích, vẫn lưu lại nụ hôn triền miên trên môi cô. Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến tỉnh táo, đẩy ngực anh: “Lục Cẩn Phàm…”
“Hửm?”
“Hôm nay không phải anh phải về Mỹ sao?” Hạ Mộc Ngôn vẫn rất mệt, cơn buồn ngủ còn chưa tan biến.
“Ừ.”
Cô lại khàn tiếng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Bảy giờ mười lăm.”