Ngay từ khi bước vào, Lục Cẩn Phàm đã không nhìn bất kỳ ai, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hạ Mộc Ngôn. Sau khi anh nói đơn giản vài câu với Tổng Giám đốc Tiêu, mọi người vẫn chờ bước kế tiếp của anh, nhưng anh chẳng nói tiếng nào với Tổng Giám đốc Dung mà đã nắm tay Hạ Mộc Ngôn dắt đi.
Là dắt đi đấy!
Lục Cẩn Phàm dắt tay Hạ Mộc Ngôn đi trước mắt tất cả mọi người!
Ngoại trừ Tiêu Lộ Dã và Dung Thành thì vẻ mặt toàn bộ những người trong phòng đều kinh hoảng.
Tình huống gì thế này? Không phải lúc trước còn nghe nói em gái Tổng Giám đốc Dung có ý với Tổng Giám đốc Lục à? Sao bây giờ lại…
Bọn họ lại quay đầu nhìn thấy rõ ràng Dung Thành bị bẽ mặt trước công chúng, trong nháy mắt căn phòng trở nên im phăng phắc, không một tiếng động.
***
Trước khi đi, Hạ Mộc Ngôn không quên đổi thẻ đánh bài của mình thành tiền, cho đến khi chút tiền thắng được kia đều nằm hết trong thẻ thì cô mới yên tâm.
Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ tham tiền của người phụ nữ có giá trị hàng tỷ bạc, kiên nhẫn đợi cô, không hề thúc giục.
Đến khi ra khỏi nhà hàng, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Tiểu Hồ lái xe đỗ bên ngoài. Cậu ta thò đầu ra ngoài cửa sổ chào hỏi Hạ Mộc Ngôn, cô giơ tay lên vẫy chào, xem như đáp lại.
“Em ăn gì rồi?” Anh hỏi.
“Em ăn một ít bánh ngọt, nhưng bị ngọt quá, giờ vẫn còn chưa cảm thấy đói.” Hạ Mộc Ngôn trả lời đúng sự thật, cô bước đến cạnh cửa xe, vừa định giơ tay mở cửa thì người đang ông kề bên đã giúp cô mở trước, tỏ ý bảo cô lên xe.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh: “Đêm nay em về khách sạn lấy hành lý, ngày mai trở về Hải Thành.”
Anh làm như không nghe thấy lời cô nói: “Lên xe.”
Đối mặt với đôi mắt đen kịt sâu thẳm của anh, Hạ Mộc Ngôn xoay người bước lên xe. Tiểu Hồ vẫn trong trạng thái mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự động chặn lại toàn bộ tiếng động phía sau, tập trung lái xe. Hơn nữa nhìn hướng cậu ta lái xe thì hẳn là chạy về khách sạn cô ở, chứ không phải là khách sạn Thịnh Đường.
Sau khi đến khách sạn, đương nhiên Lục Cẩn Phàm không có ý định trở về mà bảo Tiểu Hồ tự lái xe về khách sạn Thịnh Đường.
Hạ Mộc Ngôn vốn định nói anh ở đâu thì về đó đi, nhưng anh lại khéo léo đáp một câu, rằng anh muốn đưa cô về phòng kiểm tra nhiệt độ có còn ổn định ở mức 37 độ trở xuống không, sau khi xác định cô không sao thì anh sẽ đi.
Anh đã bảo Tiểu Hồ lái xe về rồi, anh còn có thể đi đâu?
Cả quãng đường Hạ Mộc Ngôn đều mím môi không nói lời nào, vô cảm bước vào thang máy, lên lầu, không đếm xỉa đến người đàn ông bên cạnh.
Cho đến khi trở về phòng, cô nhanh chóng tìm nhiệt kế, rồi cầm nhiệt kế nhìn người đàn ông sau khi bước vào không hề có dự định đi ra: “Ba mươi sáu độ tám, đảm bảo không có vấn đề gì.”
Cô vẫn chưa nói hết thì ngoài cửa phòng bỗng vọng vào một tràng chuông cửa, Hạ Mộc Ngôn ngừng nói, nhìn về phía cửa phòng mới vừa đóng lại.
Giờ này còn ai ấn chuông cửa nhỉ?
Vừa rồi cô cũng không thấy phục vụ phòng của tầng này ở gần đó. Hơn nữa cũng đã hơn tám giờ rồi, dù là phục vụ phòng thì cũng sẽ không làm phiền vào giờ này.
Hạ Mộc Ngôn bỏ nhiệt kế xuống, đang định ra mở cửa, ngoảnh lại thì thấy Lục Cẩn Phàm đang cầm nhiệt kế cô vừa bỏ xuống nhìn thoáng qua, như thể đang xác định rốt cuộc cô có sốt lại hay không.
Cứ thế, không đầy một phút sau, điện thoại của Hạ Mộc Ngôn cũng đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên, thấy là Tiểu Bát gọi tới thì bắt máy: “Alô?”
“Chị Đại, chị không có trong phòng hả?” Giọng của Tiểu Bát phát ra từ điện thoại, đồng thời chuông cửa cũng vọng vào.
Hạ Mộc Ngôn: “… Vừa rồi người ấn chuông cửa là em hả?”
“Là em đấy!” Tiểu Bát cười hì hì: “Vừa rồi em ra khỏi nhà vệ sinh dưới tầng một của khách sạn thì thoáng thấy bóng chị đi vào thang máy. Ai ngờ em chạy tới thì không đuổi kịp thang máy, bây giờ mới lên tới nơi!”
Hạ Mộc Ngôn để điện thoại xuống, định đi ra mở cửa, nhưng rồi lại dừng chân, giơ tay nắm lấy cánh tay của Lục Cẩn Phàm. Đây là lần đầu tiên từ lúc về nước cô chủ động chạm vào anh.