“Hả? Bà chủ…” Chị Trần ngạc nhiên nhìn cô.
Thiên kim tiểu thư như Hạ Mộc Ngôn sao có thể xuống bếp?
Trước kia cô không chịu được mùi dầu bếp.
“Đầu bị thương còn làm bữa khuya cái gì? Về phòng ngủ sớm đi!” Lục Cẩn Phàm đã quay lại.
Hạ Mộc Ngôn không đáp, chỉ nói với chị Trần và những người giúp việc khác: “Muộn rồi, mọi người nghỉ đi.”
Chị Trần định lên tiếng, nhưng thấy ông Lục đi tới thì lập tức im lặng, gật đầu rời khỏi đại sảnh.
“Chắc anh chưa ăn tối, giờ này nấu mì là đơn giản nhất, anh chờ em một lát.” Cô nhìn Lục Cẩn Phàm, nói xong định xoay người vào bếp.
Lục Cẩn Phàm nắm lấy cổ tay cô khi cô đi ngang qua. Anh nhìn chăm chăm một hồi, xác định cô không nói đùa thì bình thản hỏi: “Em biết làm?”
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn nhếch lên.
Cô rất tự tin với tài nấu nướng của mình hiện giờ, nhưng không cố ý thổi phồng: “Ăn ngon không thì em không biết, nhưng chắc chắn đã được nấu chín.”
Lục Cẩn Phàm nhìn vết thương trên đầu cô không có gì đáng ngại, dù không định cho cô vào bếp, nhưng thấy vẻ hăng hái của cô thì cuối cùng anh cũng không nỡ dập tắt sự hào hứng hiếm có ấy.
Anh buông tay ra, trên cổ tay trắng mịn của Hạ Mộc Ngôn còn lưu hơi ấm lòng bàn tay anh.
Sạch sẽ, ấm áp, miết lên da khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Không lâu sau, Hạ Mộc Ngôn bê hai tô mì nóng hổi đi ra. Lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đang nghe điện thoại.
Lục Cẩn Phàm nói chuyện xong quay đầu lại thì thấy Hạ Mộc Ngôn đang ngồi ở bàn ăn ngước mắt nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, Hạ Mộc Ngôn tự nấu cho anh ăn. Tuy bề ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Trên bàn ăn là hai tô mì đủ sắc đủ vị, Lục Cẩn Phàm đi tới.
Người làm trong nhà đều đã nghỉ ngơi. Vừa rồi chỉ có mình Hạ Mộc Ngôn trong phòng bếp, xem ra tô mì này là do chính tay cô nấu.
Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua: “Em học từ bao giờ vậy?”
“Từ lâu rồi, chỉ là anh không biết thôi!” Hạ Mộc Ngôn nháy mắt nhìn anh: “Em đã nói hôm nay muốn anh về nhà ăn cơm mà. Dù chỉ là một tô mì, nhưng cũng xem như em không nuốt lời!”
Lục Cẩn Phàm không hỏi thêm. Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô, anh cầm đôi đũa cô đưa, nếm thử một miếng.
Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, Hạ Mộc Ngôn nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt.
Trước kia cô chưa từng nhìn kỹ Lục Cẩn Phàm như vậy. Nhưng bây giờ mỗi lần liếc nhìn, cô đều cảm thấy ấm áp trong lòng, trái tim cũng theo đó mà đập loạn…
Nếu không có Hạ Mộng Nhiên cản trở, khích bác ly gián, phải chăng cô đã sớm yêu anh?
Bị Hạ Mộc Ngôn chiếu tướng hồi lâu, Lục Cẩn Phàm liếc mắt nhìn cô: “Nhìn cái gì? Trên mặt tôi dính gì à?”
Hạ Mộc Ngôn hít sâu vào một hơi, cảm thấy nếu tối nay mà kết thúc ở chỗ bát mì này thì hình như cứ cảm thấy không cam lòng thế nào ấy.
“Dọn đồ của anh về phòng ngủ chính đi…” Hạ Mộc Ngôn vừa dứt lời thì gương mặt đã ửng đỏ.
Lục Cẩn Phàm ăn mì xong, đặt đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh nhạt nói: “Đêm nay tôi làm việc trong phòng sách, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Dứt lời, người đàn ông cao lớn đứng lên, xoay người bỏ đi.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Có phải anh hiểu lầm ý cô không?
Không phải cô muốn dùng mỹ nhân kế chủ động hiến thân dụ anh ly hôn đâu nhé! Cô chỉ muốn sống những tháng ngày tươi đẹp mà thôi!
Hạ Mộc Ngôn đứng bật dậy, thấy Lục Cẩn Phàm đang nói chuyện điện thoại với thư ký trực đêm trong công ty. Xem ra đêm nay anh thật sự có việc quan trọng cần xử lý rồi.
Cô đành ngồi chống cằm bên bàn, nhìn theo bóng lưng cao ngất của Lục Cẩn Phàm.
Cô tưởng trận chiến mở màn hôm nay sẽ thắng lợi, kết quả lại đổ sông đổ bể vào phút cuối cùng…