Tuy trong ảnh có cô, nhưng cũng không phải kiểu ảnh chụp tự sướng chán ngắt tầm thường, mà có vẻ như đây là ảnh chụp phong cảnh ngoài xe, rồi lại chụp trúng luôn người ngồi trong xe. Lúc đó Hạ Mộc Ngôn đang nói chuyện với anh nên nét mặt rất tự nhiên. Khi nói chuyện, mặt cô cũng không có vẻ chán ghét mà thậm chí ánh mắt còn thoáng tia vui vẻ.
Nhìn lại thì đúng là rất tự nhiên.
Cô nhìn hồi lâu, chợt tự nhận ra mình đang nhìn hình đại diện của Lục Cẩn Phàm mà tự luyến, nên lập tức thoát khỏi WeChat, xụ mặt tiếp tục xem phim.
Cô xem chưa hết nửa bộ phim thì Lục Cẩn Phàm đã về.
Thấy anh quay về, Hạ Mộc Ngôn lập tức liếc mắt đến bát mì nóng hổi trong tay anh, lại còn là một bát mì rất lớn, như thể anh sợ cô nói không đủ ăn nên nấu đến hai phần mì vậy.
Lục Cẩn Phàm để mì lên bàn rồi ra ngoài lấy chiếc bát con vào, đặt đũa sang bên cạnh, gắp chút mì bỏ vào bát con rồi đảo mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn vẫn đang ngồi im trên giường: “Chẳng phải em đói thèm ăn mì sao? Đến đây.”
Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi im trên giường, thờ ơ nói: “Không còn sức xuống giường để ăn.”
Anh nhìn cô, đón nhận ánh mắt cô đang nhìn mình. Lúc cô chợt nhận ra có phải anh muốn bế cô sang đó không, đang tính toán chi bằng để tự mình đi đến, thì anh đã cầm bát đũa đến ngồi bên mép giường, kiên nhẫn gắp mì đút đến miệng cô: “Ăn đi.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, mím môi không há miệng ra.
Cặp mắt thanh tao đen láy của anh hơi nhíu lại: “Sao hả? Nửa đêm bắt anh đi ra ngoài nấu mì cho em, bây giờ nấu xong rồi, cũng đút đến tận miệng em rồi mà định không ăn sao? Hay muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn mì trong tay anh: “Anh làm thế nào để người ta nhường phòng bếp không cho anh?”
Nét mặt anh vẫn không thay đổi, anh nhẫn nại thả sợi mì vào trong bát, nhúng chút nước, vẫn giữ gắp mì: “Có tiền thì có thể sai ma sai quỷ, huống hồ chỉ là mượn cái bếp thôi.”
Hạ Mộc Ngôn không trả lời.
Được lắm, đúng là dùng cách trực tiếp nhất.
Cô mấp máy môi, thấy anh đã gắp mì đến tận miệng cô, hơn nữa cũng đã giữ tay cả nửa ngày rồi, nên cô buộc phải nuốt miếng mì vào.
Thật là ngon.
Thậm chí còn cực kỳ ngon.
Thấy cô ăn có một miếng mà trệu trạo nhai nửa ngày trong miệng, rõ ràng có thể nuốt được rồi mà vẫn không chịu nuốt, dáng vẻ uể oải làm anh phải nhướng mày: “Sao hả? Mùi vị không ngon à?”
Hạ Mộc Ngôn dối lòng đáp lại: “Đúng là không ra gì.”
Anh cười khẩy, không thèm để ý lời của cô, lại đút tiếp: “Ngon hay không cũng phải ăn, nếu không lại phải để bụng rỗng đến tận sáng mai.”
“Em mới nói là em muốn ăn mì hải sản mà.” Hạ Mộc Ngôn vừa há miệng ăn mì vừa lúng búng nói.
“Thứ nhất, bây giờ em không thể ăn mì hải sản được, ngày mai chắc chắn không còn sốt nữa thì mới được ăn. Khi ốm, cần phải kiêng gì thì nhất định phải kiêng. Thứ hai, giờ này rồi, em cho rằng nguyên liệu trong nhà bếp còn tươi nữa sao? Tươi nhất thì cũng phải đặt trong tủ hai mươi tư giờ rồi.” Nét mặt anh lạnh nhạt: “Muốn ăn hải sản thì chờ vài ngày nữa đi ra đảo ăn, bây giờ không vội.”
Ai muốn đi đảo với anh.
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu ăn mì, không thèm để ý đến anh.
Thật ra thì bát mì này cực ngon.
Sao Lục Cẩn Phàm lại không biết cô gái nhỏ bây giờ miệng nói một đằng mà tim nghĩ một nẻo. Nhưng cũng vì đêm qua anh bắt nạt cô quá, vốn tính cô đã bướng bỉnh, hiện giờ lại càng khó lay chuyển, cô sẽ không dễ gì nhân nhượng.
Dù sao cũng chính anh bắt nạt cô trở nên như vậy, bị sai khiến thế này cũng không có gì quá đáng.
“Không thiếu đâu, vẫn còn.” Anh nhắc nhở.
Hạ Mộc Ngôn đang nuốt miếng mì thì đột nhiên khựng lại. Vừa rồi rõ ràng cô nói mì không ngon, thế mà bây giờ quả thật đang rất hưởng thụ. Anh đút miếng nào, cô ăn miếng đó, hút vài miếng mà đã hết nửa bát mì.
Cô chợt quay mặt đi: “Không ăn nữa.”