Sau lưng vang lên tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cô quay đầu lại, chạm phải tròng mắt đen sâu thẳm của anh.
“Ông Lục, anh có muốn giải thích một chút không?” Cô tưởng anh có đam mê gì đó khó nói, không khỏi cố ý liếc qua ngăn tủ.
Anh lại không hề dao động chút nào: “Anh đã bảo người may lại bộ đồ theo kiểu dáng đó, quần áo bên kia chất lượng kém quá.”
Anh không những không dao động, mà còn bình thản nói thêm: “Không phải em rất thích sao?”
“…” Lúc này, Hạ Mộc Ngôn lại chẳng thốt nên lời, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của anh, nhớ lại vẻ mặt si mê của mình khi nhìn thấy ông trùm giới kinh doanh thời dân quốc Lục Cẩn Phàm ngày hôm đó, khóe miệng không khỏi co giật.
Cô lại lướt mắt qua quần áo treo trong tủ, khóe mắt lại thấy tên mặt người dạ thú Lục Cẩn Phàm đã cởi áo khoác ra, bắt đầu nới lỏng cà vạt.
“Không phải sắp đi dự tiệc rượu à? Anh định làm gì?” Còi báo động của Hạ Mộc Ngôn vang lên. Lúc xoay người, thấy anh khóa trái cửa phòng ngủ thứ hai, cô không khỏi nói: “Anh… không đi dự tiệc rượu sao?”
“Thay quần áo cho em xem đã.” Chiếc cà vạt đắt tiền bị anh tùy ý vứt xuống đất, sau đó anh bắt đầu từ từ cởi nút áo sơ mi.
“Tránh cho em mỗi ngày nhung nhớ.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Đúng là cô nhung nhớ thật, dù sao bình thường Lục Cẩn Phàm đều mặc đồ rất bình thường, một là theo phong cách tổng giám đốc nghiêm túc, hai là theo phong cách nhẹ nhàng thoải mái, hiếm khi cố ý tạo hình như lân đó, lại còn chỉ để chụp ảnh mà thôi. Nhưng tạo hình lần đó quả thật chấn động đến cô, lúc ấy cô còn tiếc nuối có lẽ kiếp này anh chỉ mặc được một lần.
Không ngờ lúc ấy anh lại để ý đến vẻ tiếc nuối của cô.
Thấy ngón tay anh dịch xuống từng chút một, từ xương quai xanh xuống ngực, rồi lại xuống vòng eo thon rắn chắc, đường cong nhấp nhô thấp thoáng như ẩn như hiện dưới áo sơ mi trắng.
Cho đến khi anh cứ thể thay đồ trước mặt cô, Hạ Mộc Ngôn nhìn đến ngây người.
Nếu nói lần đó nhìn thấy tạo hình đủ khiến người ta sửng sốt, thì bây giờ Lục Cẩn Phàm mặc bộ đồ chất liệu hoàn hảo này vào lại càng tôn lên khí chất đàn ông bấm sinh không ai sánh bằng.
Thấy cô cứ nhìn chẳm chằm, Lục Cẩn Phàm hơi nhếch môi, “Thích lắm hả?”
Hạ Mộc Ngôn ngây người gật đầu.
Gần đây cô càng ngày càng thành thật, cũng không còn cố chấp nói những lời trái với lương tâm, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng động lòng người. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh bế lên khi vẫn mặc nguyên chiếc váy dạ hội vừa mới thay không lâu. Cô bị anh bế lên như thế, sau đó rơi xuống chiếc giường trắng mềm mại, phần đuôi của chiếc váy phủ lên người cô.
Đây là chiếc váy dạ hội màu trắng, phần đuôi lụa trắng xếp ly rất đẹp, tung bay theo động tác của cô, sau đó xõa ra, nhuộm trắng cả một mảng, vô cùng đẹp đẽ.
Môi và tay anh quen thuộc từng vị trí trên người cô, theo đường cũ thăm dò, cô cũng nhanh chóng đầu hàng.
Trước khi tia lý trí cuối cùng bị đánh chiếm, cô nghe thấy anh thì thầm bên tai.
Giọng nói mập mờ, âm cuối pha lẫn tiếng thở dốc.
“Không cần tìm áo choàng nữa, lát nữa thay bộ khác.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Bây giờ, dù không muốn thay e rằng cũng buộc phải thay.
***
“Chờ… chờ chút…” Cô bỗng ý thức được đã sắp đến giờ dự tiệc, bèn vội vàng nhắc nhở.
“Chờ cái gì?” Hai tay anh siết lấy cái eo không nghe lời của cô.
Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi liền thấp giọng kêu lên, gần như át hẳn tiếng rên nhẹ thỏa mãn của anh. Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn sắp đánh mất lý trí thì điện thoại được anh để ở cách đó không xa bỗng đổ chuông.
Hạ Mộc Ngôn vốn định bảo ngừng lại, nhưng thấy anh duỗi tay cầm điện thoại lên, lý trí còn sót lại của cô rung lên hồi chuông báo động, vô thức dự cảm chuyện không xong rồi.
“Ừ, là tôi đây, nói đi.” Anh đặt ngón trỏ lên môi, ra dấu im lặng với cô.