“Bởi vì ông Lục quả thật không dính líu đến xã hội đen. Ông Lục chỉ từng trợ giúp chúng tôi trong vòng mấy năm đó mà thôi. Ông Lục vẫn luôn đơn thuần là người của nhà họ Lục, cũng hoàn toàn không cần dùng cách dính dáng đến xã hội đen để mở ra con đường kinh doanh, chỉ là đầu óc của ông Lục khiến cho những người kia quá căm hận. Dù sao thì một quyết sách tùy tiện của ngài ấy cũng có thể làm những người đó tổn thất vài tỷ trong một đêm, thậm chí đứng trước nguy cơ bị cảnh sát vây bắt. Nước Mỹ có một bộ phận lớn lực lượng cảnh sát có quan hệ với ông Lục, vậy nên chuyến đi Campuchia lần này, hẳn là có người đặc biệt giăng bẫy phục kích ông ấy. Ngay cả tín hiệu cũng kịp thời che giấu như thế, rõ ràng là bọn họ cố ý nhắm vào ông Lục. Cũng chính vì người mà bọn chúng muốn nhắm vào là ông Lục, thế nên bọn chúng mới cẩn thận như vậy.”
Lúc Phong Lăng ra khỏi nhà kho, Nam Hành đang phân công kế hoạch tìm kiếm bên ngoài. Ngay lúc trông thấy Phong Lăng, tất cả đám anh em đều nhìn về phía cô.
“Nhìn gì vậy? Chưa từng thấy con gái hả?” Nam Hành vì ánh mắt của bọn họ mà quay đầu liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn đám đàn em.
Đám đàn em: “Chưa từng thấy Phong Lăng giống con gái như vậy…”
Thật ra Phong Lăng chẳng thay đổi gì, vẫn tóc ngắn gọn gàng không phân biệt được là nam hay nữ, vẫn cả người áo đen quần đen giày đen, chỉ là bây giờ cô không cần phải nịt ngực và mặc quần áo rộng rãi để che giấu dáng người nữa mà thôi. Mấy tháng nay ở bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, cô đã không còn cẩu thả như lúc sống chung với đám con trai trong căn cứ trước đây. Làn da nhìn trắng trẻo hơn trước rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng không còn lạnh lùng sắc lẹm như ngày xưa.
Nam Hành lạnh lùng nhíu mày, hờ hững đưa mắt nhìn Phong Lăng một cái, “Đứng đó làm gì? Bảo em tới đây là để người ta ngắm hả? Về đội ngũ!”
Phong Lăng bình tĩnh dời mắt khỏi anh ta, mặt không cảm xúc đi vào giữa đám người.
***
Campuchia, tên cũ là Cao Miên, nằm trên bán đảo Đông Dương ở vùng Đông Nam Á, giáp Thái Lan ở phía Tây, giáp Lào ở phía Bắc, giáp Việt Nam ở phía Đông và giáp vịnh Xiêm La ở phía Nam. Thủ đô Phnom Pênh có sông Mekong chảy qua và hồ nước ngọt Tonle Sap lớn nhất Đông Nam Á.
Nơi này là một trong những quốc gia kém phát triển nhất thế giới, cũng là một trong những quốc gia có tình hình trị an khó kiểm soát nhất thế giới.
Tháng Mười Hai ở Campuchia lẽ ra phải mát mẻ một chút, nhưng năm nay mùa Đông ở đây lại nóng bức như mùa hè. Càng đến gần rừng rậm trong vùng Tonle Sap thì càng nóng nực oi ả, lại vì ẩm ướt mà thường xuyên có muỗi, kiến, rắn, rết và côn trùng nhiệt đới có độc bò qua.
Đây đã là ngày thứ hai Hạ Mộc Ngôn đến Campuchia.
Hầu hết các thành viên trong Căn cứ XI được Nam Hành dẫn theo đều ở phòng riêng trong nhà kho lớn ngoài bìa rừng. Còn có một nhóm người ngày đêm phòng thủ bên ngoài lều chống đạn.
Ở đây thức ăn không nhiều lắm, chỉ có thể đến thôn trang nhỏ bên kia bờ sông cằn cỗi đổi chút gạo và mì bằng tiền. Thức ăn chính là các loại rau quả khô, thịt khô và trái cây khô mà mọi người cùng mang tới trước khi đến đây. Họ dùng nước sôi nấu lên rồi cứ thế mà ăn.
Kết thúc một ngày tìm kiếm, bọn họ đã xác định được vị trí của đám xã hội đen buôn lậu thuốc phiện trong rừng sâu. Mọi người luôn trong tư thế chờ xuất phát, bất cứ lúc nào Nam Hành ra lệnh là sẽ xông vào vây quét những kẻ đó.
Nhưng trước mắt, điều duy nhất bọn họ không thể xác định được chính là không biết Lục Cẩn Phàm có còn ở trong khu vực này không.
Phong Lăng nghiêm cấm Hạ Mộc Ngôn không được rời khỏi tầm mắt của mọi người. Mặc dù Hạ Mộc Ngôn được ở lại Campuchia như ý nguyện, nhưng cô chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhà kho và lều chống đạn, xa hơn chút nữa chính là bìa rừng có người của bọn họ canh gác.
“Bà Lục, hôm qua cô ăn thịt khô và trái cây khô cả ngày rồi, hôm nay người của chúng tôi ra ngoài bắt được ít tôm cá về, định nướng tôm cá tươi ở gần đây để ăn, cô cũng ăn chút cá đi. Hiện tại cô cần phải bổ sung dinh dưỡng mỗi ngày.” Lúc Phong Lăng đẩy cửa đi vào, phát hiện Hạ Mộc Ngôn đã dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ từng căn phòng trong nhà kho.
Hạ Mộc Ngôn khăng khăng muốn làm chút việc, không muốn ở không để được bảo vệ và gây trở ngại. Phong Lăng cũng đồng ý để cô tùy tiện dọn dẹp một chút, kết quả không ngờ lúc này mới vào giữa trưa mà Hạ Mộc Ngôn đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả hai mươi đến ba mươi gian phòng ở đây.
Ngay cả những chiếc tất của những anh em kia cởi ra cô cũng không thấy đâu. Chẳng mấy chốc Phong Lăng nhìn thấy bên ngoài cửa sau nhà kho không biết được giăng một sợi dây dài từ lúc nào, từng đôi tất đã được giặt sạch sẽ đang phơi trên đó.
“Cô… sao ngay cả tất cũng giặt vậy?” Khóe miệng Phong Lăng giật giật, nhìn vào tay Hạ Mộc Ngôn: “Cô giặt bằng tay à?”
“Không thì sao? Các người tới đây vội vàng như thế, chẳng mang theo đồ dùng hàng ngày gì cả. Không lẽ tôi còn có thể trông mong nơi này có máy giặt à?” Hạ Mộc Ngôn vừa quét nhà vừa nói. Dưới đất toàn là các loài côn trùng nhiệt đới bị thuốc diệt côn trùng hun chết. May mà bọn họ mang theo nhiều thuốc diệt côn trùng, nếu không những loài côn trùng trong rừng rậm này rất có thể sẽ bò lên giường của mọi người.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn là thiên kim của nhà họ Hạ ở Hải Thành, bất luận trước hay sau khi kết hôn với Lục Cẩn Phàm cũng hẳn là chưa từng làm những công việc này. Dọn phòng quét nhà cũng được đi, cô lại còn giặt tay nhiều đôi tất như vậy.