Hai người nhìn nhau không nói gì, anh ra hiệu cho cô giải thích trước.
Hạ Mộc Ngôn nuốt nước bọt, hơi căng thẳng. Nét mặt anh nghiêm túc như thể trên mặt đang viết dòng chữ “Anh cho em chạy trước ba mươi chín mét.”
“Em muốn nuôi nó.” Cô dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực, nói thẳng không nhún nhường.
“Không được.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.
“Tháng này buổi tối em nhất định sẽ ăn thêm nửa bát cơm.” Cô bắt đầu nhượng bộ để xin việc khác.
“Có ý nghĩa sao?” Anh khinh thường hỏi lại.
“… Em sẽ mặc bộ đồ tai mèo gợi cảm mà anh thích nhất và làm ấm giường cho anh một tuần.” Trong thời khắc nguy hiểm, con người có thể không cần mặt mũi, như Hạ Mộc Ngôn bây giờ vậy.
“Một tháng.” Anh được đằng chân lân đằng đầu.
“Hai tuần!” Cô cò kè mặc cả.
“Hai tháng.”
“…” Ông Lục à, sao anh có thể xuất chiêu không theo nguyên tắc nào thế?
“Một tháng!” Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn đành phải nghiến răng nghiến lợi khuất phục.
Nhà đã có thêm một thành viên mới như thế.
Hạ Mộc Ngôn đặt tên cho mèo là Lục Tiểu Thâm.
Mỗi lần cô gọi mèo, Lục Cẩn Phàm đều vô thức ngẩng đầu lên, sau đó giả vờ tằng hắng rồi vùi đầu vào đống tài liệu.
Hừ, Lục Đại Thâm cũng có ngày hôm nay.
***
Hạ Mộc Ngôn thích nhất là lúc cô lén mở mắt mỗi sáng.
Lúc đó mặt trời vừa mới nhô lên nơi chân trời.
Lục Cẩn Phàm sẽ xuất hiện đúng giờ trong gian bếp ở tầng hai, chậm rãi làm bữa sáng cho hai đứa bé đã về nước. Đôi khi, để không đánh thức cô, khi ra ngoài anh sẽ khép kín cửa phòng ngủ lại.
Thế là Hạ Mộc Ngôn liền lặng lẽ đứng dậy, nhìn anh tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng cho An An và Ninh Ninh qua khe cửa, anh tiện tay cắt cá tươi thành từng miếng nhỏ, đựng trong bát rồi để trước mặt Lục Tiểu Thâm, sau đó đứng dậy tiếp tục rửa tay và bận rộn.
Mặt trời hừng đông gỡ bỏ tấm màn đêm, mang theo hơi ấm từ từ thức tỉnh, nhẹ nhàng lướt qua bờ vai anh. Quanh người anh như dát một lớp màu vàng kim ấm áp.
Anh vừa xoay người dưới ánh mặt trời, cô liền nhìn thấy tình yêu ngập tràn trong đôi mắt đậm màu của anh, tình yêu ấy chỉ mình cô mới biết.
“Cút ra!”
Phong Lăng đột ngột đẩy hai bác sĩ đang đứng khám bệnh ở quanh giường ra, nhưng vì vừa bị tiêm thuốc an thần cho nên trong khoảnh khắc đứng bật dậy, nhóc lại chợt ngã xuống chiếc giường ở phía sau.
Bác sĩ thấy dáng vẻ quật cường này của nhóc liền nói với những người bên cạnh: “Cái tính tình của đứa nhỏ này, dù đang bị thương cũng không chịu để cho bác sĩ điều trị thì sau này phải sống ở cô nhi viện như thế nào đây? Các người có lòng tốt muốn nhận nuôi nó, nhưng theo tôi thấy thì nó lại không có ý định nhận phần ân tình này đâu.”
Lúc đầu viện trưởng của một cô nhi viện quốc tế nào đó ở Los Angeles không nói gì, nhưng một lát sau, dường như đã có suy nghĩ gì, ông liền nhìn về phía đứa trẻ mới chỉ mười hai tuổi đang nằm trên giường.
Đứa trẻ này là thành viên trong một băng đảng tội phạm mà nửa tháng trước đã bị cảnh sát Mỹ diệt trừ, tuổi còn nhỏ, lại là một cô nhi.
Theo như thông tin mà cảnh sát thu được từ lời khai của các thành viên khác trong băng đảng tội phạm thì đứa trẻ này tên là Phong Lăng, lúc năm tuổi được anh cả của bọn chúng tìm thấy trong một hang sói ở trên núi. Khi đó Phong Lăng còn chưa biết nói chuyện, chỉ biết học theo tiếng sói tru. Nhóc là một đứa trẻ được sói nuôi lớn. Lúc năm tuổi được đại ca bọn chúng mang về, sau đó đã bắt đầu được huấn luyện thành một con rối của bọn chúng. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị kẻ địch đề phòng. Hơn nữa nhóc còn có sự nhạy bén, quyết đoán cùng ngoan tuyệt của loài sói, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng rất được đại ca của bọn chúng tín nhiệm.
Chính vì tuổi còn nhỏ, lại thêm lớn lên trong hoàn cảnh đó cho nên phía cảnh sát đã nhận định nhóc phạm phải sai lầm như vậy là do bị hoàn cảnh sinh trưởng ảnh hưởng, chứ thật ra bản tính không hẳn là xấu. Vì lẽ đó phía cảnh sát cũng không xếp nhóc vào danh sách tội phạm, chỉ chuyển nhóc vào cô nhi viện.
Thời điểm Phong Lăng bị đưa tới, khắp người đều là vết thương, nếu như bác sĩ không tiêm thuốc an thần thì phỏng chừng căn phòng này đã bị nhóc hủy đi rồi.
***