Hạ Mộc Ngôn đứng ngẩn ra bên cửa: “Sao vậy? Vừa rồi không phải là Bác sĩ Tần sao?”
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng: “Em nhìn lầm rồi, đó là người giao rượu.”
Tần Tư Đình đứng ngoài cửa: “?????”
“… Nhưng không phải anh nói hôm nay Bác sĩ Tần sẽ tới sao? Vừa rồi, rõ ràng là anh ta…”
“Không phải, Tần Tư Đình không xấu trai như vậy?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Người đứng ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của hai người: “???”
Hạ Mộc Ngôn lại nhìn hai chai rượu trong tay Lục Cẩn Phàm, trong cơn sửng sốt, theo phản xạ cô nhìn về phía tường phòng khách.
Ba năm trước đây, cô va phải tủ rượu ở vị trí đó, những chai rượu trong tủ đều rơi xuống. Lúc đó, cô còn uống không ít… Kể từ đó, mấy năm nay Lục Cẩn Phàm không để rượu ở nhà này nữa, ngay cả tủ rượu cũng chuyển đi, hiện giờ vị trí của tủ rượu là một cái giá bày hồ sơ tài liệu.
Cùng lúc, điện thoại của Lục Cẩn Phàm đổ chuông, không cần nhìn cũng biết Tần Tư Đình gọi tới. Tần Tư Đình vẫn đứng ngoài cửa, vẻ mặt rất khó coi.
Lục Cẩn Phàm liếc nhìn điện thoại, đưa tay chỉnh sang chế độ im lặng.
Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm như thất thần vào vị trí từng đặt tủ rượu, nay đặt một cái giá. Cô đảo mắt thì thấy người đàn ông cao ngất ném điện thoại lên sofa, sau đó nhìn về phía mình.
Cô thấy được, anh thật sự không có ý định để Tần Tư Đình vào.
“Không dễ gì Bác sĩ Tần mới có thời gian rảnh tới đây, hẳn là tìm anh có việc?” Hạ Mộc Ngôn cảm thấy áy náy với Tần Tư Đình, nghĩ mình phải làm gì đó. Nhốt người ta bên ngoài như thế thật sự là quá uất ức cho người ta!
Anh liếc nhìn cô, không nhanh không chậm cầm chai rượu để qua một bên, lại thoáng nhìn số năm ghi trên chai rượu, rồi tựa như thuận miệng thản nhiên hỏi một câu: “Lúc nãy tôi đã nói cái gì? Em còn nhắc tới cậu ta?”
Hạ Mộc Ngôn trừng mắt nhìn anh, lại nghĩ mình đang đối mặt một người đàn ông đã ba năm “ăn chay”, bất luận điều gì anh nói ra, cũng đều có sức uy hiếp.
Tức thật!
Thấy ngoài cửa không có động tĩnh, Hạ Mộc Ngôn chạy vào phòng, lấy điện thoại di động dưới gối ra, nhìn thấy tin nhắn do Tần Tư Đình gửi tới.
Tần Tư Đình: “?”
Khóe miệng co rút, Hạ Mộc Ngôn vội trả lời tin nhắn: “Tôi không tiện gọi, chuyện ngày hôm nay, chỉ là vô tình làm anh tổn thương thôi!”
Tần Tư Đình: “???”
Hạ Mộc Ngôn làm sao dám thuật lại những lời Lục Cẩn Phàm vừa nói. Thấy Tần Tư Đình không biết nói gì ngoài gửi mấy dấu chấm hỏi biểu lộ sự thắc mắc, cô khóc không ra nước mắt, trả lời anh: “Vừa mới xảy ra chút hiểu lầm…”
Vài phút sau, hẳn là Tần Tư Đình đã xuống lầu rồi, lại gửi tới một tin nhắn: “Sao cô lại ở Quốc tế Oran?”
Hạ Mộc Ngôn vô cùng áy náy vì vô tình làm Tần Tư Đình tổn thương. Cô không xem kỹ tin nhắn với dấu hỏi của anh, mà tiếp tục đáp một câu: “Xin lỗi, Bác sĩ Tần, chờ rời khỏi nơi này, nhất định tôi sẽ thành thật nhận lỗi với anh!”
Tần Tư Đình: “…”
Hai người này khùng à? Mình cố ý mua hai chai rượu ngon đến xem Lục Cẩn Phàm khóc lóc như thế nào. Thế mà chỉ có thể nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn chạy tới mở cửa, bị cửa đập vào mặt chưa đủ, còn bị chê xấu trai?
M* kiếp!
*** Lại ở Quốc tế Oran một đêm, Hạ Mộc Ngôn vốn muốn tìm cơ hội vào phòng sách xem thử điều hòa có bị hỏng thật không. Nếu điều hòa thật sự bị hỏng, sao trong ngày Lục Cẩn Phàm không gọi thợ đến sửa?
Nhưng cô vẫn không tìm được cơ hội. Đến tối, Lục Cẩn Phàm lại vào phòng cô, nằm ngủ trên sàn nhà.
Nhìn anh nằm trên đất, Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ giấu điện thoại di động dưới gối sang chỗ khác kín đáo hơn.
May mà một tiếng trước, cô đã tắt máy.