Hạ Mộc Ngôn đang định giãy giụa, tên cướp lại đập mạnh báng súng vào sau xương cổ cô. Cú đập này khiến Hạ Mộc Ngôn buồn nôn hoa mắt, cô cứ thế bị kéo mạnh ra hàng ghế phía sau, duy trì tư thế nằm úp sấp, hai tay bị kìm ở sau lưng, đầu có thể miễn cưỡng xoay được, nhưng lại bị hắn ta kèm chặt hai bên, ép Lục Cẩn Phàm lái xe ra đường lớn bằng phẳng.
Tiếng xe cảnh sát đang áp sát đến gần, cảnh sát vũ trang nhân dân cũng không phải vô dụng. Sở dĩ hai tên cướp này muốn cướp xe của bọn họ cũng bởi vì nhìn trúng tính năng chiếc Ghost này quá tốt, không phải chiếc xe bình thường nào cũng có thể đuổi kịp tốc độ siêu xe. Nếu như không phải bởi vì vừa rồi bọn họ lái chiếc xe Van đụng ngay mặt chiếc xe này thì chỉ sợ muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
“Lái nhanh lên! Nhanh nữa lên! M* kiếp, trong vòng mười giây, nếu mày không thể kéo dãn khoảng cách với xe cảnh sát, một đứa cũng đừng mong sống sót!”
Cò súng trong tay tên cướp lại ấn xuống lần nữa, âm thanh lạch cạch kêu sát bên tai Hạ Mộc Ngôn. Cô bị ép chặt trên ghế ngồi, cả cơ thể đều căng thẳng.
Hạ Mộc Ngôn nhịn đau nói: “Các người bắn nổ lốp sau, xe này còn chạy nhanh thế nào được?”
“Câm miệng!” Tên cướp tàn nhẫn túm tóc trên đầu Hạ Mộc Ngôn, cô nằm nửa người trên ghế, chân gần như quỳ trên đất. Hai tên cướp cũng không ngồi xuống, một tên trong đó vừa giúp giữ chặt cô vừa chú ý quan sát xe cảnh sát đang dần bị bỏ rơi phía sau, vẻ mặt tập trung cao độ, giơ chân lên giẫm mạnh lên lưng Hạ Mộc Ngôn, mượn cô để giữ vững thăng bằng đứng trên xe.
Tên cướp bỗng nhiên lại nói: “Tài xế, mở cửa sổ phía sau ra cho tao!”
Giây tiếp theo, cửa sổ mở ra. Tên cướp vừa rồi bị Hạ Mộc Ngôn đập vào mặt dính đầy máu chợt nghiêng người, nã một phát súng về phía cảnh sát truy đuổi phía sau không buông.
Một phát súng này không bắn trúng lốp xe nhưng ít nhất phía cảnh sát đã biết bọn chúng đang uy hiếp chiếc xe này, biết trong xe có người bị khống chế nên không thể nã súng về phía chúng. Tên này lập tức cười khẩy, ra lệnh tiếp: “Tìm đường nào ít xe cộ mà rẽ vào, phóng hết ga cho tao!”
Kể từ khi Hạ Mộc Ngôn bị hai tên kia kéo ra chỗ ngồi phía sau, ánh mắt Lục Cẩn Phàm đã trở nên lạnh băng. Anh im lặng không lên tiếng, cũng không cấp tốc quay đầu xe nữa, tránh khiến hai tên kia nóng giận mà ra tay với cô. Giờ phút này, ở trong tình huống tay không tấc sắt, chỉ có máu thịt che chắn, bất cứ kẻ nào nằm dưới họng súng cũng như thịt trên thớt.
Anh bình tĩnh gia tốc, khoảng cách với xe cảnh sát ngày một tăng.
Hạ Mộc Ngôn bị đè xuống, lưng lại bị tên cướp đạp mạnh, hai tay bị giữ chặt sau lưng. Cô nằm ở đây, thở cũng khó khăn, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía bóng dáng vẫn im lặng lái xe của Lục Cẩn Phàm.
Cách biệt ba năm, cô phát hiện năng lực giữ bình tĩnh của người đàn ông này đã vượt xa người thường, thậm chí càng mạnh mẽ hơn so với ba năm trước.
Đến khi nghe thấy dường như xung quanh đều có cảnh sát bao vây về phía này, tên cướp vừa gấp lại vừa bực, giẫm mạnh hai cú lên lưng Hạ Mộc Ngôn. Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy lồng ngực bị chấn động mạnh hai phát, cổ họng tựa như sắp loang ra mùi máu tươi. Hạ Mộc Ngôn cố nén không bật ra tiếng rên, khóe mắt lại nhìn thấy ngón tay đang khống chế tay lái của anh hiện lên vệt trắng xanh.
Đột nhiên khóe miệng Hạ Mộc Ngôn khẽ nhếch lên, phát ra tiếng cười trầm khàn.
Sau khi bị anh nhẫn tâm đập nát tất cả hạnh phúc, vậy mà cô còn để tâm đến chút đau lòng và sự dịu dàng nhỏ bé này của anh ư?
Cô thừa nhận khoảnh khắc vừa rồi cô bật dậy bất ngờ chỉ vì không muốn bọn họ bắn chết anh. Dưới tình huống đó, anh có muốn tự vệ cũng rất khó. Hạ Mộc Ngôn biết nếu như vừa rồi cô không có mặt trên xe, Lục Cẩn Phàm muốn thoát thân là chuyện rất dễ dàng. Nhưng cô lại ở trên xe, trở thành gánh nặng của anh, vì vậy cô ôm mục đích liều chết mà xông lên. Cho dù hiện giờ hai người thế nào đi nữa, ít nhất anh cũng đã từng là Lục Cẩn Phàm bảo vệ che chở cô sau lưng, ít nhất anh cũng đã từng là Lục Cẩn Phàm ôm cô tránh đạn ở Campuchia, cô sẽ bất chấp tất cả mà làm như vậy.
Người đã chết ba năm trước đâu phải chỉ có Lục Cẩn Phàm, còn có cả cô nữa.
Con người chỉ sống có một đời, mà cô thì lại có hai. Muốn chết thì chết, muốn sống thì sống, hà cớ gì đến chết cũng phải chết một cách nhịn nhục thảm hại như thế?
Thế nhưng người đàn ông này vẫn vì bảo vệ cô mà cởi giáp quăng mũ đầu hàng.
Lúc lái xe, Lục Cẩn Phàm vô tình nhìn sang gương chiếu hậu. Đầu tóc người phụ nữ trong gương bù xù, sắc mặt tái nhợt bị đè trên ghế, nghiêng qua một bên. Bởi bị bọn cướp đè mạnh xuống mà gò má gần như biến dạng, nhưng khóe miệng cô lại nhếch lên một nụ cười. Thông qua gương chiếu hậu, Hạ Mộc Ngôn nhìn anh cười nhàn nhạt, dường như trong mắt ẩn chứa ánh lệ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau qua gương chiếu hậu. Hạ Mộc Ngôn mỉm cười nhìn anh, một giọt lệ rơi trượt xuống từ khóe mắt, chảy xuôi theo sống mũi, nụ cười trên khóe môi vẫn không thay đổi.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, ánh mắt lại sâu thêm vài tấc.
Ngay lúc này, tên cướp chú ý đến tầm mắt hai người trao nhau, cho rằng bọn họ đang ngấm ngầm dự định phản kháng, hắn lập tức nện báng súng lên đầu Hạ Mộc Ngôn. Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn đau đớn rên lên một tiếng thì hắn ta lại bất ngờ túm tóc kéo cô lên, giáng cho cô một bạt tai lên mặt, sau đó quát: “Quay đầu qua bên kia cho tao!”
Trong nháy mắt, đầu Hạ Mộc Ngôn bị bẻ nghiêng sang bên khác, cơ thể bị đè ép gần như sắp vặn vẹo, đau đến cắn chặt khớp hàm, cơ thể run rẩy.