Tần Tư Đình nói xong lại nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hạ Mộc Ngôn: “Không phải cảnh sát đã tìm thấy một khoản tiền năm triệu trong tài khoản của anh ta sao? Đây hiển nhiên là cách chết anh ta chọn, đồng thời đã thu xếp ổn thỏa cho vợ con của anh ta. Anh ta đã bị tiêm chất độc này trước khi xảy ra vụ việc.”
“Phong Lăng.” Hạ Mộc Ngôn quay sang nhìn Phong Lăng đang đứng sau lưng: “Bác sĩ Tần nói muốn mua loại thuốc này thì phải thông qua đường tắt nhất định. Nếu là đường tắt thì đoán chừng chỉ có các người mới có thể tìm ra được. Cô giúp điều tra đi, xem Tô Tri Lam và những người gần gũi với nhà họ Tô gần đây có hồ sơ về việc từng mua loại thuốc này hay không.”
“Vâng.” Phong Lăng gật đầu: “Tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra ngay.”
*** Chập tối Hạ Mộc Ngôn mới về nhà họ Lục. Cô chưa vào nhà đã nghe thấy Vạn Châu và Lục Thiệu Tắc đang cãi nhau.
“Đến giờ Cẩn Phàm vẫn chưa tỉnh, sáng nay khó khăn lắm mới có một suất vào phòng bệnh thăm nuôi nó, vậy mà ông lại cho An Thư Ngôn vào. Ông vào hay tôi vào đều được, chờ Hạ Mộc Ngôn trở lại bệnh viện để nó chăm sóc Cẩn Phàm cũng được đi, nhưng ông cho An Thư Ngôn vào là có ý gì! Hạ Mộc Ngôn vừa mới sẩy thai không lâu, ông muốn thừa dịp Cẩn Phàm hôn mê, ép cô vợ trẻ mà nó nâng niu ra đi sao?”
“Sáng nay bà không ở nhà, tôi cũng không kịp đến bệnh viện, Hạ Mộc Ngôn thì đến Cục Cảnh sát, vừa khéo khi đó Thư Ngôn đến bệnh viện, tôi bảo nó vào thăm cũng hợp tình hợp lý thôi. Huống hồ bây giờ Cẩn Phàm vẫn đang hôn mê, nó có biết ai vào đâu?”
“Sao nó lại không biết được! Đã hơn một tháng rồi Hạ Mộc Ngôn chưa gặp nó. Để Hạ Mộc Ngôn vào chăm sóc Cẩn Phàm, nó nghe Hạ Mộc Ngôn nói chuyện, có lẽ sẽ tỉnh lại cũng không biết chừng! Nhưng ông lại đưa cơ hội tốt này cho An Thư Ngôn! Lục Thiệu Tắc ơi là Lục Thiệu Tắc, người bên cạnh đều nói ông là lão già ngoan cố, tôi còn một mực bảo vệ ông. Bây giờ tôi mới nhận ra, ông quả nhiên là lão già ngoan cố!”
“Bà…”
“Chuyện này nếu bị Hạ Mộc Ngôn biết, nó sẽ rất đau lòng! Ông ra ngoài đi! Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông! Ông là lão già ngoan cố!”
“…”
Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài cổng biệt thự nhà họ Lục, trong chốc lát, cô chợt nhận ra sau khi mình dằn vặt và chờ đợi hơn một tháng, thì trái tim đã bị mài mòn rồi, không còn dễ tức giận và cũng không còn nhạy cảm nữa.
Nhưng khó khăn lắm bác sĩ mới cho một người vào phòng bệnh thăm nuôi vì tình trạng của Lục Cẩn Phàm đã ổn định hơn, nhưng Lục Thiệu Tắc lại không gọi điện bảo cô vào bệnh viện, mà lại cho An Thư Ngôn vào, đây quả thật là quá coi thường cô.
Đợi đến khi trong biệt thự yên tĩnh lại, Hạ Mộc Ngôn mới mở cửa đi vào. Vạn Châu tức thì quay đầu lại nhìn cô, đứng dậy đi tới chỗ cô: “Mộc Ngôn, sao muộn vậy mới về?”
Hạ Mộc Ngôn cảm giác được lúc này Lục Thiệu Tắc đang nhìn mình, cô nhướng mắt, tỏ ra không có chuyện gì, nói: “Hay là ngày mai con vào bệnh viện ở nhé, dù sao nơi này cũng khá xa bệnh viện, làm gì cũng không tiện.”
Ngụ ý là cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.
Vạn Châu lập tức tỏ ra trách cứ, trừng Lục Thiệu Tắc. Lục Thiệu Tắc đang muốn nói vài câu mỉa mai Hạ Mộc Ngôn vì cô không nể mặt ông ta, kết quả bị Vạn Châu trừng như thế, ông ta nhịn một lúc, cuối cùng dằn mạnh tách trà trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Tùy con.”
Lấy một người chồng không hiểu nhân tình thế thái như thế, thật sự là tức chết, Vạn Châu vội kéo tay Hạ Mộc Ngôn: “Mộc Ngôn, gần đây tình trạng của Cẩn Phàm ngày càng ổn định. Mấy hôm nay ba mẹ sẽ ở trong bệnh viện, chỉ cần có thể vào được phòng bệnh, ba mẹ nhất định để con vào trước. Mẹ biết con rất nhớ nó, muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn một chút, đừng buồn nhé con gái.”
Sau đó Vạn Châu kéo Hạ Mộc Ngôn vào phòng, ngồi bên giường nắm tay cô, nói: “Thật ra không phải ba của Cẩn Phàm có thành kiến với con đâu, chẳng qua ông ấy rất thích con bé Thư Ngôn, cho nên chỉ có thể kết luận rằng đến trước thì làm chủ. Cuộc hôn nhân giữa Cẩn Phàm và nhà họ Tô trước đây chỉ là sách lược quyền lợi. Hơn nữa, năm đó Thư Ngôn đang học ở Anh, không sống ở Mỹ, thế nên mới có chuyện về Tô Tri Lam. Nói cách khác, trong thâm tâm ông ấy, Thư Ngôn đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn con dâu nhà họ Lục từ nhỏ. Quan hệ giữa ông ấy và nhà họ An luôn rất tốt. Ông ấy nhìn Thư Ngôn từ lúc ra đời cho đến lúc trưởng thành, tóm lại là tình cảm này rất khác.”
“Nhưng dù gì Cẩn Phàm cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nó ở Hải Thành khá lâu, mấy năm ở Mỹ lại rất ít khi gần gũi với người nhà, cũng ít qua lại với nhà họ An. Nó chỉ mới gặp mặt An Thư Ngôn vài lần thôi.”
“Chuyện sau này con cũng biết đó, thái độ của Cẩn Phàm đối với con rất rõ ràng, thế nên con không cần vì những suy nghĩ bảo thủ của ba Cẩn Phàm mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Dù sao đi nữa thì ông ấy cũng không hồ đồ đến mức thật sự buộc con trai mình ly hôn. Chỉ là ông ấy không cam lòng, luôn muốn thử xem có thể tác hợp hay không. Nhưng chỉ cần con và Cẩn Phàm cứ tiếp tục hạnh phúc như trước đây, thì lâu dần ông ấy cũng sẽ từ bỏ.”
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười.
Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống bên cạnh Hạ Hoằng Văn, duyên phận giữa cô và mẹ mình quá mỏng manh, cho nên trước giờ cô không biết cảm giác có một người mẹ tốt là thế nào.
Nhưng giờ phút này, cô đã hiểu.
Lục Cẩn Phàm vừa lạnh lùng vừa lại vô tình như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại rất ấm áp ân cần, nhất định là thừa hưởng tính tốt của Vạn Châu.