“Người bị bán cũng không phải là em. Bây giờ nhà họ Hạ có như thế nào cũng không liên quan tới em nữa.”
Nghe Lục Cẩn Phàm nói như vậy, theo bản năng, Hạ Mộc Ngôn đưa mắt nhìn anh.
Chăm chú nhìn về phía trước, Lục Cẩn Phàm tập trung lái xe. Khi thấy ánh mắt của cô, anh lái xe bằng một tay, tay còn lại cầm tay cô: “Em không muốn thấy nhà họ Hạ bị nhà họ Thịnh chiếm đoạt phải không?”
“Người khác thì em mặc kệ, nhưng ba em chưa từng để em bị thua thiệt. Từ nhỏ đến lớn, tuy ông là một người cha rất nghiêm khắc, nhưng trước sau gì vẫn là một người cha tốt.” Hạ Mộc Ngôn không nói cặn kẽ, nhưng cô vẫn kiên định với ý niệm trong lòng. Cho dù nhà họ Hạ ra làm sao, cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn Hạ Hoằng Văn xảy ra chuyện.
Cho dù không phải ba ruột, chỉ cần Hạ Hoằng Văn coi cô là con gái và đối xử với cô như một người cha tốt là đủ rồi.
Huống chi, vẫn còn nhiều chuyện chưa hỏi rõ ràng, cũng không thể tùy tiện kết luận.
Xe dừng đèn đỏ ở một giao lộ, Lục Cẩn Phàm nhìn cô một cái, điềm tĩnh nói: “Được!”
Mặc dù đó chỉ vỏn vẹn một chữ, nhưng Hạ Mộc Ngôn cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, như vừa được uống một liều thuốc an thần.
Cho dù hiện nay thế lực nhà họ Thịnh đang dần bành trướng, nhưng nếu Lục Cẩn Phàm không để Hạ thị xảy ra chuyện không may, thì có đến mười nhà họ Thịnh cũng chưa chắc đã nuốt trôi được Hạ thị.
Xe dừng lại trước cửa một bệnh viện.
“Xuống xe đi!”
Hạ Mộc Ngôn lim dim sắp ngủ đến nơi, chợt nghe Lục Cẩn Phàm gọi mới mở mắt nhìn ra ngoài.
“Anh đưa em tới bệnh viện làm gì vậy?”
Vừa tháo dây an toàn, anh vừa thoải mái trả lời cô: “Que thử thai lần trước của em đã hết hạn rồi, em không biết à?”
Hạ Mộc Ngôn lập tức tỉnh táo hẳn ra, ngồi thẳng người lên, kinh ngạc nhìn về phía bệnh viện bên đường.
Quá hạn rồi?
Cô chỉ chú ý tới kết quả xét nghiệm là một vạch hồng, mà một vạch có nghĩa là không mang thai, thật sự là không để ý tới hạn sử dụng của que thử thai.
“Cô Hạ, trong y học, hội chứng thể hàn của cô được gọi là tử cung hư hàn. Hội chứng này chắc chắn ảnh hưởng tới xác suất thụ thai. Tuy nhiên trường hợp của cô không phải do di truyền, hơn nữa kỳ kinh nguyệt của cô cũng rất đều, chỉ cần điều hòa lại một thời gian thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Nói tới đây, bác sĩ lại cẩn thận hỏi: “Cô Hạ, vì bệnh của cô không phải do di truyền gây nên, nên tôi hiếu kỳ, không biết nguyên nhân vì sao trong cơ thể cô lại có khí lạnh nghiêm trọng đến như vậy? Tìm được nguyên nhân, biết đâu chúng ta có thể trị bệnh tận gốc, lại càng tiết kiệm được thời gian.”
Cô mắc phải khí lạnh như thế nào ư?
Thật ra Hạ Mộc Ngôn không muốn nhắc tới chuyện năm đó trước mặt Lục Cẩn Phàm. Tuy từ trước đến nay anh chưa từng hỏi đến chuyện đó, nhưng bây giờ anh đã đưa cô đi khám như thế này, lại còn liên quan đến vấn đề sinh con cho anh sau này, nên Hạ Mộc Ngôn cảm thấy mình không thể nói qua loa được.
Liếc nhìn anh đang đứng bên cạnh, sau một thoáng im lặng, cô trả lời: “Mùa đông năm tôi mười lăm tuổi, trời đặc biệt lạnh, thời tiết càng gần Tết Nguyên Đán lại càng giá lạnh, nhiệt độ ban đêm xuống tới âm hai mươi độ C. Thời gian đó, tôi đang nghỉ lễ, rốt cuộc vì có chuyện đột ngột xảy ra mà tôi chỉ mặc áo ngủ chạy ra ngoài, suốt đêm ngồi một mình trên mặt tuyết. Sau đó tôi bị lạnh đến mức đầu óc mơ hồ. Để giữ đầu óc được tỉnh táo, tôi đã bốc tuyết lạnh ăn…”
Lúc này, mấy bác sĩ trong phòng nhìn cô bằng ánh mắt sửng sốt, bác sĩ còn chưa kịp hỏi tiếp, Lục Cẩn Phàm đã nhìn cô đăm đăm.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Mộc Ngôn thấy trong đáy mắt anh thoáng hiện vẻ xao động. Cô biết sự việc giấu giếm nhiều năm này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh phát hiện ra.
Sau lời kể của Hạ Mộc Ngôn về chuyện đã xảy ra, bác sĩ bảo cô nằm xuống để khám lại một lần nữa. Sau khi rời khỏi phòng khám, Hạ Mộc Ngôn xem kỹ đơn thuốc.
Bệnh cô không nặng, nhưng cần uống thuốc Đông y khoảng hai tháng để điều tiết cơ thể.
Lục Cẩn Phàm đưa cô tới hiệu thuốc Đông y để lấy thuốc. Thời gian chờ đợi lấy thuốc khá lâu, để cô không bị làm phiền, anh dẫn cô tới một phòng chờ tương đối yên tĩnh dành cho khách VIP.
Sau khi kéo ghế cho Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống, anh vắt chiếc áo khoác mà cô vừa cởi ra qua một bên rồi cúi xuống hỏi, giọng nói vô cùng bao dung và ân cần: “Em lạnh không? Mặc áo khoác vào nhé? Anh đi mua đồ uống nóng cho em.”