Hạ Mộc Ngôn lại cất điện thoại và bút ghi âm vào túi xách lần nữa, ánh mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, không cảm xúc.
“Hèn hạ, tham lam, ngu xuẩn.” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn rét lạnh: “Với người thông minh như chị, nếu đi đường ngay lối thẳng thì sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên mây. Chỉ vì một người đàn ông đã có gia đình mà tự hủy tương lai, vì ba mươi triệu mà vi phạm pháp luật! Dù gì chị cũng là người quản lý tài vụ, thường thấy tiền bạc như phù du, chẳng lẽ chị không biết những thứ danh lợi phù phiếm này là cái khiến bao người thèm muốn và cũng khiến bao người tuyệt vọng sao?”
Quản lý Hứa cắn mạnh môi, ban đầu là bật khóc, sau đó ngồi bệt xuống đất khóc, nhìn Hạ Mộc Ngôn bằng vẻ mặt đầy sợ sệt và đề phòng.
“Tiền đâu?” Hạ Mộc Ngôn hỏi thẳng, không muốn phí thời gian với cô ta nữa.
Quản lý Hứa do dự, cô ta không muốn nói nhưng lại dè chừng nhìn về phía chiếc túi của Hạ Mộc Ngôn.
Chiếc điện thoại và bút ghi âm trong đó có thể phá hủy hoàn toàn cuộc đời cô ta.
Cô ta chậm chạp lấy ra một thẻ tài khoản có con dấu Philippines: “Ở đây…”
Hạ Mộc Ngôn bước tới nhận lấy, nhìn một cái.
“À, thì ra chị còn biết tẩu tán tiền qua tài khoản Philippines. Loại tài khoản chuyển gửi quốc tế này là phương thức chuyển tiền rất khó tra ra. Người có lòng dạ kín kẽ như chị vậy mà, chậc chậc, quả nhiên là tự hủy tương lai.”
Quản lý Hứa vừa nghe cô nói thì che mặt khóc nức nở, rồi lại trông mong nhìn chằm chằm vào túi Hạ Mộc Ngôn, giống như chỉ hận không thể thủ tiêu bút ghi âm và đoạn video đó ngay lập tức.
“Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình bẩn thỉu của các người, nhưng chuyện tham ô công quỹ thì nhất định phải báo cho phía cảnh sát.” Hạ Mộc Ngôn lùi ra một đoạn, nói: “Kim tổng còn đang ở ngoài kia chờ tôi ra giải quyết. Tôi chẳng muốn phí thời gian ở đây với chị, chị ở đây chờ cảnh sát đến tra hỏi đi.”
Hạ Mộc Ngôn mở cửa bước ra. Cô gọi một bảo vệ đến canh cửa, tránh cho quản lý Hứa chạy mất thì lại gặp phiền phức không đáng có.
Vừa mới vào văn phòng, cô đã nhìn thấy Kim tổng bắt chéo chân, mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn như đang khiêu khích. Có vẻ như cô ta đang chờ cô tay không trở ra.
Kim tổng thấy Hạ Mộc Ngôn trở lại thì lập tức cười giễu cợt: “Trông Cô Hạ đây thật ung dung thoải mái, chẳng lẽ thật sự có thể biến ra ba mươi triệu trong vòng hai mươi phút sao?”
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, đưa thẻ tài khoản quốc tế Philipines cho Tiểu Bát, nhỏ giọng dặn dò: “Trước tiên cô kiểm tra thử số tiền trong thẻ này, mật mã thì hỏi quản lý Hứa, cô ta ở phòng kế bên.”
Tiểu Bát gật đầu, cầm thẻ chạy nhanh ra ngoài.
“Cái gì đấy?” Kim tổng như bắt được đầu mối. Cô ta đứng lên bước đến gần, nhưng Tiểu Bát đã cầm thẻ quay đầu chạy mất.
“Kim tổng đừng vội, nếu hôm nay cô đã dự định rút lại tiền đầu tư thì dĩ nhiên tôi không thể cố chấp giữ lại được.” Hạ Mộc Ngôn ném cho cô ta một ánh mắt điềm tĩnh.
Kim tổng liếc nhìn cô: “Cô Hạ, cô cũng đừng trách tôi quá tuyệt tình. Ban đầu, vì tôi nể mặt Tập đoàn Hàn thị mà đã đầu tư không ít tiền cho công ty Hàn Thiên Viễn. Bây giờ chỗ này đã đổi chủ, tôi và nhà họ Hạ lại không qua lại bao giờ, dĩ nhiên là tôi phải lấy lại tiền rồi.”
“Tôi hiểu.”
Hạ Mộc Ngôn vừa dứt lời thì xoay người bước đến bàn làm việc, mở máy tính lên, bật một bản PowerPoint cô tự làm.
“Kim tổng đã yêu cầu hủy hợp đồng, tôi không phải không thể làm cô thỏa mãn. Nếu hôm nay cô cứ cố chấp muốn hủy bỏ quan hệ hợp tác giữa chúng ta, tôi cũng không cưỡng cầu.” Hạ Mộc Ngôn khẽ cười, nói: “Nhưng tôi muốn xác nhận lần cuối, Kim tổng không ngại bớt chút thời gian đến đây xem cái này chứ.”
Kim tổng bước tới, khinh thường liếc mắt nhìn máy tính.
“Kim tổng chắc cũng biết có vài bất động sản và đất chiếm dụng tài nguyên đang xây dựng dưới danh nghĩa phòng giao dịch của tôi. Nhân tiện tôi nói luôn, có một khu đất nhỏ ở phía Nam thành phố đang tiến hành xây dựng khu chung cư, cách quảng trường sầm uất phía Nam thành phố một con phố. Hai năm trước, giá cả mảnh đất này đã được nâng lên rất cao. Mà lúc mới bắt đầu nhận thầu xây dựng khu chung cư này, giá bán dự kiến của công trình đã vượt quá hai mươi ngàn một mét vuông. Tuy rằng năm nay ngành địa ốc trong nước có khuynh hướng tuột dốc hơn phân nửa, nhưng giá cả nơi này cũng chỉ giảm xuống năm nghìn. Theo tiến độ thi công trước mắt, ít nhất phải mùa hè sang năm thì tòa nhà này mới hoàn thành. Giá cả những hạng mục công trình xung quanh đây cũng thấp hơn nó một nửa, hơn nữa bởi vì giá cả không ngừng tuột dốc, cho nên mức tiêu thụ của công trình xây dựng này sẽ không tệ.”
“Vậy cho nên?” Kim tổng khoanh tay trước ngực.
“Trước đây Kim tổng không phải là người ở Hải Thành sao?” Hạ Mộc Ngôn dời mắt nhìn cô ta: “Nếu như cô là người ở Hải Thành thì chắc chắn biết rõ tỉ lệ giàu nghèo ở đây. Mỗi năm, tỉ lệ công nhân viên ở các tỉnh thành khác đến thành phố này làm việc ngày một tăng. Ở Hải Thành, tầng lớp thượng lưu có hơn một tỷ đồng, chiếm khoảng 37% tài sản cả nước. Các khu nhà giàu ở đây cũng đã kín hết chỗ, cho nên đối với phần đông dân ở đây, căn hộ với giá hơn hai mươi nghìn một mét vuông mà nói là có thể chấp nhận được. Có điều, bây giờ các căn hộ đang ở trong tình trạng nằm chờ mà thôi.”