Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 828:





Tiếng xe cảnh sát vang vọng bốn phía, có vài đặc công bước đến hỏi thăm bọn họ. Lúc này Nghiêm Cách cũng chạy từ một chiếc xe khác đến đây. Vừa nhìn thấy khắp người Hạ Mộc Ngôn loang lổ máu và nước biển bị Lục Cẩn Phàm ôm trong lòng, cậu ta không dám tin hỏi: “Chị Ngôn? Sao lại là chị… Hai người…?”





Lục Cẩn Phàm không để ý đến những nhân viên cảnh sát khác, chỉ nhìn Nghiêm Cách một cái, đồng thời nhìn thấy chiếc xe của Hạ Mộc Ngôn mà Nghiêm Cách vẫn luôn lái sau khi rời khỏi nhà họ Lục hôm qua đang đỗ giữa nhiều chiếc xe cảnh sát.





“Chìa khóa xe.” Anh giơ tay lên, mặt vô cảm nhìn Nghiêm Cách.





Nghiêm Cách sửng sốt một lát. Theo lý, dưới tình huống này, bọn họ phải lập tức dẫn hai người lên xe cảnh sát để phối hợp lấy lời khai, dù sao vừa rồi cả hai cũng đã bị uy hiếp. Nhưng nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bị thương, cậu ta vô thức vội vàng giao chìa khóa xe ra.





Lục Cẩn Phàm cầm lấy chìa khóa liền lập tức ôm Hạ Mộc Ngôn đi. Anh mở cửa xem, đặt cô vào chỗ ngồi ghế lái phụ trước bao ánh mắt kinh ngạc của toàn thể cảnh sát, mặt mày lạnh tanh ngồi vào ghế lái.





Khắp người Hạ Mộc Ngôn đều là máu, giống như chỗ nào cũng đang đau. Cô ngồi im lặng trên ghế lái phụ, nhìn mặt biển tĩnh lặng cách đó không xa.





Gần như cửa vừa đóng kín, Lục Cẩn Phàm đã đạp mạnh chân ga.





Trong nháy mắt, chiếc xe màu trắng nhỏ mà ngày thường cô lái từ tốn lao đi như tên rời cung, chở người đàn ông với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo và Hạ Mộc Ngôn tâm tình phức tạp cùng đau đớn dữ dội rẽ trở vào đường Tân Hải, chạy thẳng về phương xa.





Lục Cẩn Phàm mang gương mặt vô cảm nắm chặt tay lái, không nói một chữ, cũng không nhìn cô một lần. Anh đạp mạnh chân ga, tiếng chân ga bị giẫm mạnh như điên cuồng gào thét.





Cảnh sắc ngoài cửa sổ gần như mờ nhòa, lướt nhanh qua mắt người.





Hạ Mộc Ngôn không hề mở miệng bảo anh lái chậm lại.





Cô đã gần như không nói ra lời, giống như chỉ cần mở miệng thì lập tức có vị máu tanh trong ngực trào lên.





Xe chạy thẳng một đường, chưa tới năm phút đồng hồ đã lái đến khách sạn gần nhất được Tập đoàn Shine đầu tư. Suốt quãng đường cả hai không nói với nhau câu nào, cho đến khi Lục Cẩn Phàm dừng xe lại. Anh bước xuống, sầm mặt lôi Hạ Mộc Ngôn từ ghế phụ ra.





Anh thật sự lôi xuống, không hề có chút dịu dàng!





Hạ Mộc Ngôn lảo đảo đâm vào lòng anh. Cô ngước mắt lên muốn nói gì đó, kết quả vừa nâng mắt đã nhìn thấy cả người người đàn ông này giống như mang theo ngọn lửa, im hơi lặng tiếng ôm ngang người cô bước về phía cửa tự động của khách sạn!





Lục Cẩn Phàm vừa đi vào khách sạn đã dặn dò nhân viên lập tức gọi bác sĩ tới, sau đó kéo mạnh cô vào thang máy, đẩy cô vào vách tường kính bên trong. Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh đè chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Hạ Mộc Ngôn, tôi có bảo là em đừng cử động không?”





Giọng anh lạnh buốt như mũi nhọn, không còn vẻ bình tĩnh và mưu lược của ngày xưa, rõ ràng là anh đã mất kiểm soát.





Lưng Hạ Mộc Ngôn đau nhức vì bị chạm vào vách tường kính trong thang máy, cổ tay bị anh nắm cũng phát đau.





Cô đứng tại chỗ, không lên tiếng.





Đúng, anh đã bảo cô đừng cử động.





Sau đó anh lại dùng khẩu hình cảnh cáo cô đừng nhúc nhích.





Anh không chỉ nói một lần, nhưng cô vẫn cử động.





Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hai tên cướp sẽ nổ súng bắn anh, bọn chúng muốn gϊếŧ anh.





Cô không muốn gần anh thêm nữa, nhưng không có nghĩa là chưa từng yêu anh.





Cô không thể nhìn anh chết, lại càng không muốn nhìn thấy phần lưng và phần gáy từng chằng chịt vết thương của anh lại chịu thêm bất kỳ vết thương nào khác. Vì thế cô mới xông lên, chỉ để tìm cơ hội đoạt lấy súng.





Đúng, thân thủ của cô rất kém, cũng không lợi hại, càng không nắm chắc, nhưng cô vẫn xông lên. Hậu quả là càng làm anh rối thêm. Vốn dĩ Lục Cẩn Phàm định phối hợp với cảnh sát Tân Hải đi dọc đường tìm giao lộ để chặn đường, kết quả anh lại vì cô mà lái thẳng xe xuống biển.





Cô bị thương, còn chọc giận bọn cướp, suýt chút đã chết trong tay bọn chúng.





Lục Cẩn Phàm đã bị lửa giận thiêu rụi lý trí. Sự im lặng của cô không dập được lửa trong lòng anh, mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Anh bóp chặt lấy vai cô, vào lúc thang máy dừng lại liền kéo cô đến thẳng cửa phòng, mở cửa ra, đẩy vào.





Hạ Mộc Ngôn loạng choạng bị anh đẩy vào phòng tắm, vòi hoa sen phía trên nhắm ngay đỉnh đầu cô. Anh vặn chốt mở, dòng nước lạnh lẽo đột nhiên phun ra, xối xuống người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK