Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 888:





Cô vô cùng xấu hể vì khi nãy đã cảm động và mềm lòng với anh.





Lục Cẩn Phàm lại liếc qua bó hoa hồng cực kỳ chướng mắt kía, sau đó nhìn cô: “Em thích hoa hồng thì sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó.”





“Tôi không cần!”





“Vậy bó hoa này cũng không cần nữa.” Anh thần nhiên nói, rồi tiện tay cẩm bó hoa lên, định ném nó vào xe đổ rác đã được đẩy qua.





Hạ Mộc Ngôn vội vọt nhanh tới, trước khoảnh khắc hoa hồng sắp lọt vào xe rác, cô liền ôm lấy cánh tay đang giơ lên của anh: “Người ta có ý tốt tặng hoa cho tôi, anh dựa vào đâu mà chà đạp đồ của người khác tặng tôi chứ?”





Lục Cẩn Phàm cúi mặt nhìn cô, nheo mắt lại.





Anh còn nhớ trước khi ly hôn, đàn ông theo đuổi Hạ Mộc Ngôn, người gửi hoa đến văn phòng của cô cũng không ít, nhưng cơ bản đều bị cô từ chối từ ngoài cửa, hoặc là thẳng thừng bảo người vứt đi.





Lúc ấy cô rất quả quyết dứt khoát, không có ý định cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần.





Bây giờ thi lại ÿ không có hôn nhân trói buộc, nên thậm chí còn có thể nói được mấy câu như đừng chà đạp tâm ý của người khác?





Anh nhìn cô chằm chằm: “Vì giành lại hoa mà xông tới nhanh vậy sao? Bụng hết đau rồi à?2”





Trong lời nói đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.





Hạ Mộc Ngôn lườm anh, sau đó thẳng thừng cầm hoa quay người trở vào phòng, đóng sắm cửa lại.





Lục Cẩn Phàm nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, chỉ cảm thấy huyệt Thái đương đang giật giật.





Chút dịu đàng hiểm khi có được cứ thể mà bị một bó hoa bất ngờ gửi đến dập tắt.





Đáng lễ anh không nên giữ lại người đàn ông đã xem mắt với cô!





Buổi sáng, Hạ Mộc Ngôn lấy danh nghĩa Tập đoàn MN cùng Tập đoàn Shine đến một trung tâm triển lầm ở Bắc Kinh để tham quan và trao đối vài việc. Vì tối nay sẽ có một buổi tiệc rượu giao lưu rất quan trọng, nên buổi trưa cô đành thời gian về khách sạn nghỉ ngơi.





Buổi sáng vừa mới ăn cháo xong, buổi trưa cô không muốn ăn đồ lạnh, cũng không muốn ăn quá thanh đạm. Thể là nhân giờ nghỉ buổi trưa, cô đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn một tô bún gạo. Sau khi no căng bụng, Hạ Mộc Ngôn mới lững thững đi về khách sạn.





Vừa vào phòng, cô đã không nhìn thấy hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cô để trong phòng khi nãy đâu, mà chỉ còn lại ba đóa được cắm trong một cái bình pha lề cao và nhỏ.





Cô nhìn ba đóa hoa hồng đó chằm chằm, vì loại hoa hổng mà con trai của bác hàng xóm tặng cho cô rất đắt đỏ, không phải loại bình thường chỉ mấy tệ một đóa như ngoài thị trường, nên vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay. Ba đóa hoa này chính là ba đóa trong hai trăm chín mươi chín đóa kia của cô.





Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng của Lục Cẩn Phàm. Đến khi cửa phòng mở ra, anh vừa mới thay quần áo xong, nhìn cô, sau đó để cửa mở, đồng thời tiện tay sửa sang lại ống tay áo sơ mi, thần nhiên hỏi: “Không phải em nói muốn về nghỉ ngơi sao? Định vào phòng anh nghỉ ngơi à?”





Nói rồi anh quay người đi vào trong, rất có ý tứ để cô tùy tiện vào, không cần khách sáo.





Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa phòng, quả nhiên trông thấy trên bàn trong phòng anh cũng bày một cái bình hoa pha lê giếng như phòng cô, bên trong cũng là ba đóa hồng.





“Lục Cẩn Phàm, hoa của tôi đâu?”





Hạ Mộc Ngôn hỏi xong thì trơ mắt nhìn anh cài xong cúc tay áo, đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: “Hoa hồng Bulgaria vừa đắt lại vừa đẹp thế này mà chỉ đặt trong phòng em để nắng chiểu úa tàn thì thật sự là quá lăng phí.





Thế nên anh đã bảo Tiểu Hồ mang đến bộ phận lễ tân, bảo bọn họ chia cho mỗi phòng mấy đóa.”





Hạ Mộc Ngôn kinh hoàng nhìn anh: “Hoa hồng người ta tặng tôi mà anh lại chia ra?”





Anh cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: “Không phải em không muốn chà đạp tâm ý của người khác sao? Vừa khéo Tập đoàn Shine cũng đầu tư vào khách sạn Thịnh Đường này. Một môi trường nghỉ ngơi tốt kết hợp với hoa hồng xinh đẹp tươi mới cũng được coi là tăng thêm điểm hình ảnh cho khách sạn. Thay vì để hoa hồng héo tàn, chỉ bằng đùng đúng tác dụng của nó, em cảm thấy thế nào?”





“Tôi…”





“Không cần cảm ơn anh.”





“..???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK