Trương Dương gật đầu, hắn nhìn nhìn, mình khập khiễng đi tới sô pha ba người rồi ngồi xuống, hắn đặt cái chân bị thương lên sô pha, cười nói: "Chân tôi có thương tích, Viên cục đừng để ý."
Vẻ mặt của Viên Hiếu Công rất lãnh đạm, gật đầu, y không ngờ đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương Dương: "Chân sao mà bị thương?"
Trương đại quan nhân nói: "Bị bắn!"
Viên Hiếu Công chân mày cau lại, ánh mắt nhìn Trương Dương cực kỳ phức tạp, trong đó có không hiểu và có chất vấn, y nói khẽ: "Không cần tôi nhắc nhở anh chứ, xảy ra loại chuyện này thì phải ngay lập tức báo cáo với cảnh sát?"
Trương Dương cười cười: "Viên cục biết chưa, người lừa tôi là Nghiêm Kim Vượng, trước đây hắn làm ở thương mậu Minh Đức, đây cũng là nguyên nhân chân chính mà tôi tới chỗ Nhị đệ anh."
Viên Hiếu Công nói: "Anh vẫn hoài nghi chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan tới Nhị đệ của tôi?"
Trương Dương nói: "Nghiêm Kim Vượng đã chết!"
Viên Hiếu Công gật đầu nói: "Đúng, anh là người biết chuyện này, cần phải giải thích rõ."
Trương Dương nói: "Viên cục, tối hôm qua chiếc Mercedes việt dã mà tôi tìm được ở Hưng Long hiệu lại bị người ta trộm đi."
Viên Hiếu Công nói: "Anh vì sao không báo án? Chẳng lẽ anh vẫn muốn tự mình làm chuyện này? Anh có biết hành vi của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến điều tra của chúng tôi không. Mặc dù anh là cán bộ quốc gia, cũng không có đặc quyền, chỉ với hành vi hiện tại của anh, chúng tôi đã có thể truy cứu trách nhiệm của anh."
Trương Dương nói: "Viên cục, nếu tôi không nói chuyện xảy ra tối hôm qua, th không có bất kỳ ai biết cả, tôi hiện tại tới đây là muốn bình tĩnh phân tích một chút về chuyện này với anh, anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái không?"
Viên Hiếu Công có chút không hiểu nhìn Trương Dương, cho tới bây giờ y vẫn không rõ mục đích chân chính lần này Trương Dương tới đây.
Viên Hiếu Công ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Anh muốn nói gì?"
Trương Dương nói: "Có người ở hướng đầu mâu tới Nhị đệ của anh, tôi không biết Hưng Long hiệu rốt cuộc có liên quan gì tới hắn hay không, nhưng Nghiêm Kim Vượng này trước đây từng là nhân viên của hắn thì không có gì phải bàn cãi, sau khi tôi bị tập kích, có người gọi điện thoại nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện đều là Viên Hiếu Nông sắp đặt."
Viên Hiếu Công không hề tức giận, nghe Trương Dương nói như vậy thì y ngược lại càng bình tĩnh: "Đồng chí Trương Dương, bất kỳ sự lên án không có chứng cớ đều không chắc chắn, Viên Hiếu Nông tuy rằng là Nhị đệ của tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà thiên vị hắn, chuyện Hưng Long hiệu đã điều tra rõ rồi, chủ thuyền là Lý Vượng Cửu, hắn và Nhị đệ tôi quả thực từng có làm ăn với nhau, nhưng không thể vì vậy mà kết luận Nhị đệ tôi là chủ mưu phía sau màn. Chuyện của Nghiêm Kim Vượng cũng vậy, chuyện này tôi cũng đã điều tra, một tuần trước Nhị đệ tôi đã khai trừ hắn khỏi công ty, hành vi của hắn cùng với hậu quả tạo thành không thể bắt Nhị đệ tôi gánh vác." Nói tới đây y tạm dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Trương Dương rồi nói: "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã nói những lời hoang đường này với anh không?"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc là thật là giả tôi cũng không rõ lắm, anh một mực chắc chắn là hoang đường, còn không phải muốn che chở cho huynh đệ của anh ư, có điều Trương đại quan nhân không thừa nhận cũng không được, ở trong tay hắn hiện tại căn bản là không có chứng cớ Viên Hiếu Nông phạm tội, từ khi hắn nhận được cú điện thoại thần bí đó đã bắt đầu từng bước bị người ta dắt mũi, Trương Dương bỗng nhiên phát hiện, phiền toái sau cú điện thoại đó cũng không ngừng kéo tới, Trương đại quan nhân trước giờ cũng không là người thích bị người khác dắt mũi, chính là vì như vậy, hắn mới chủ động đi tìm Viên Hiếu Nông.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Có phải hoang đường hay không thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết là tìm được chiếc xe đó ở Hưng Long hiệu."
Viên Hiếu Công nói: "Tiểu Trương, anh và Nhị đệ của tôi trước đó từng có mâu thuẫn gì không?"
Trương Dương lắc đầu: "Trước khi chuyện này phát sinh, tôi không biết hắn!"
Viên Hiếu Công thở dài nói: "Anh có từng nghĩ, người gọi điện thoại này cố ý chế tạo hoang đường, khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Hiếu Nông?"
Trương Dương nói: "Tôi ở Bắc Cảng không có kẻ thù!"
Viên Hiếu Công nghĩ thầm không có mới là lạ, ai chẳng biết Trương Dương anh chính là một kẻ chuyên gây rắc rối, đi đến đâu là gây chuyện tới đó, hiện tại không ngờ lại ở trước mặt tôi giả vờ vô tội, tưởng tôi dễ lừa vậy ư? Viên Hiếu Công nói: "Tiểu Trương à, tôi hy vọng anh phải bảo trì bình tĩnh, trăm ngàn lần đừng trúng bẫy của người khác."
Trương Dương nói: "Viên cục, vì sao sự kiện sự kiện đều có liên quan tới Nhị đệ của anh? Lý Vượng Cửu là bạn tốt của hắn, lần này Nghiêm Kim Vượng hãm hại tôi trước đây lại là nhân viên của hắn, anh có thể giải thích giúp tôi không?"
Viên Hiếu Công nói: "Hiếu Nông có lẽ đắc tội với ai đó, hoặc là anh đắc tội với ai đó, hắn ở sau lưng cố ý chế tạo sự tình, khơi mào mâu thuẫn giữa các anh." Nói tới đây Viên Hiếu Công bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cùng chung mối thù, ngay từ đầu y đã không muốn xé rách da mặt với Trương Dương, bối cảnh của Trương Dương y hiểu rõ, những hành động trước đây của Trương Dương y đã đã điều tra một phen rồi, không ai muốn có một kẻ địch như vậy, lần này Viên Hiếu Công vô cùng bị động, là Trương Dương chủ động tìm tới bọn họ, hiện tại nhìn thấy có cơ hội làm dịu quan hệ, Viên Hiếu Công trong lòng cũng khẽ động.
Trương Dương nói: "Nếu để tôi tìm ra tên này, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."
Viên Hiếu Công nói: "Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm?"
Trương Dương nói: "Chuyện này rốt cuộc có phải hiểu lầm không thì chỉ có các anh mới có thể tra ra, Viên Hiếu Nông nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rốt cuộc là ai muốn hại hắn!"
Trương Dương rời đi không lâu, Viên Hiệu Công tới nhà Nhị đệ Viên Hiếu Nông.
Viên Hiếu Nông ở khu ngoại ô phía nam Bắc Cảng có một ngôi biệt thự, trên núi Hải Đăng gần bờ biển, hải đăng sớm đã không còn, chỉ còn là một dãy biệt thự mới khai phá.
Viên Hiếu Nông nghe nói đại ca đến, vội vàng ra cửa đón, nơi này chỉ có hắn và tình nhân Lưu Điềm của hắn ở, bình thường trừ mấy huynh đệ ra thì cũng không có ai khác biết nơi này.
Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, anh tới đây làm gì? Em đang định buổi tối tới chỗ anh đây."
Viên Hiếu Công mặt không chút thay đổi ừ một tiếng, nhìn chung quanh biệt thự xa hoa này một chút, Lưu Điềm trang điểm xinh đẹp từ trên cầu thang đi xuống, ngọt ngào gọi: "Đại ca, anh tới đấy à, mời anh ngồi, anh ăn chưa? Hay là cùng ra ngoài ăn nhé?"
Viên Hiếu Công trên mặt vẫn không nở nụ cười, y ngay cả chào hỏi Lưu Điềm cũng chẳng thèm, xoay người đi ra cửa.
Viên Hiếu Nông nhìn thấy đại ca đi rồi, trừng mắt lườm Lưu Điềm một cái, Lưu Điềm vẻ mặt vô tội, cô ta thật sự là không nghĩ ra mình có chỗ nào không phải.
Viên Hiếu Công tiến vào bên trong xe của mình, Viên Hiếu Nông không bao lâu liền đi tới, kéo cửa xe ngồi vào, cười bồi nói: "Đại ca, sao không vào ngồi? Anh ngại nữ nhân đó phiền à, để em bắt cô ta đi."
Viên Hiếu Công khởi động khởi động, nói khẽ: "Chúng ta ra đê lớn đi dạo."
Xe chậm rãi chạy trên đê vây quanh biển lớn, Viên Hiếu Nông có chút không yên nhìn đại ca, từ sau khi ô tô khởi động, đại ca vẫn chưa nói với hắn một câu nào.
Viên Hiếu Công điều khiển ô tô, đi xuyên qua cảng khu mới, tới vịnh Mẫu Lệ, nơi đó đã có hai chiếc ô tô đỗ ở đó, lão Tam Viên Hiếu Binh, lão Tứ Viên Hiếu Thương tất cả đã. Năm huynh đệ chỉ còn thiếu Viên Hiếu Học, Viên Hiếu Học hiện giờ đang học ở ở kinh thành, cũng là người có bằng cấp cao nhất trong các huynh đệ.
Viên Hiếu Công đỗ xe lại, dẫn ba huynh đệ đi xuống vịnh Mẫu Lệ, nhìn nước biển xa xa, gió biển rất lớn, thổi bay tóc và quần áo bọn họ.
Viên Hiếu Nông mũi có chút mẫn cảm, bị gió lạnh kích thích, hắn không nhịn được hắt xì một cái.
Viên Hiếu Công dừng chân nhặt một con hào từ dưới đất lên, rất nhỏ, sự phát triển của thành thị khiến nơi này xuất hiện những thứ hiện đại rất nhanh, mà theo đó cũng sinh ra ác hóa sinh thái, trong gió biển cũng không còn loại mùi muối trước kia nữa, thay vào đó là một loại mùi kỳ quái hỗn tạp khói dầu.
Viên Hiếu Công nói: "Ba đứa còn nhớ lúc nhỏ, tôi cơ hồ mỗi ngày đều dẫn các cậu ra biển bắt cá không?"
Viên Hiếu Nông gật đầu, nói đến ký ức ngày xưa, hắn là người nhớ rõ nhất, lúc đó trong nhà rất nghèo, để đảm bảo được no bụng, mỗi ngày đại ca đều dẫn họ ra biển bắt hải sản.
Viên Hiếu Công nói: "Cha mẹ chúng ta mất sớm, nếu không phải là năm anh em ta đồng lòng, chỉ sợ không ai sống được đến bây giờ."
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, không có anh thì không có bọn em."
Viên Hiếu Công mỉm cười: "Bất cứ lúc nào, các cậu đều là cột trụ lớn nhất của tôi, các cậu còn nhớ không, có một năm, chúng ta qua đây bắt cua lông đỏ, chúng ta rất vui, chuẩn bị mang ra chợ bán đổi lấy gạo, và cặp sách cho lão ngũ đi học, nhưng chúng ta gặp đám lưu manh Lưu Xuyên, hơn mười đứa bọn chúng cướp đồ của chúng ta."