Trần Tuyết cảm thấy nội công của mình bắt đầu gặp trở ngại, cơ năng phòng ngự trong người Trương Dương bắt đầu hồi phục, nội công Trần Tuyết như đã kêu gọi thành công nội lực đã ngủ từ lâu trong người Trương Dương. Hai luồng nội lực nóng lạnh khác nhau của Trương Dương bắt đầu bốc lên trong đan điền, chúng xung kích nhau làm cho xương cốt Trương Dương như muốn nứt ra, đau không muốn sống.
Trương Dương trong lòng vô cùng buồn bực, hận không thể gào lên, hắn thực sự không có cách nào chịu đựng được sự dày vò đau khổ như thế này, hắn muốn đứng lên. Trần Tuyết đã sớm nhìn ra biểu hiện khác lạ của hắn, liền chỉ ngón tay vào đại nhã huyệt của hắn, tay trái di chuyển một vòng rồi áp sát vào chỗ đan điền của hắn, nội công lại truyền vào cơ thể hắn. Trong lúc mấu chốt này Trương Dương nhận được sự giúp đỡ của cô ấy đúng như người sắp chết khát gặp được một giọt sương ngọt, tình thần rung động lên, sự hỗn loạn trong đầu cũng dần tĩnh lại.
Trần Tuyết lại cảm thấy hơi hướng trong cơ thể Trương Dương hình thành hai luồng chính phản khác nhau, nóng lạnh khác thường, nội lực của cô ấy đều đã bị nạp hết vào cơ thể Trương Dương. Khi áp chặt tay vào lưng Trương Dương có thể cảm thấy cơ thể hắn nửa nóng nửa lạnh. Là người ngoài mà cũng có thể cảm giác được sự biến hóa cực đại như vậy thì áp lực và sự dày xéo trong người mà Trương Dương phải chịu có thể đoán cũng biết.
Trương Dương cảm thấy cơ thể mình như chia làm hai nửa, một nửa như bị ném vào trong vùng tuyết đóng băng, một nửa lại bị rơi vào trong vùng nắng nóng như thiêu như đốt, hai luồng sức mạnh nóng lạnh khác nhau phát tác dụng cùng một lúc, cột sống của hắn như muốn nứt đôi ra. Nhưng trong lúc đang đau đớn lại cảm thấy một luồng khí tươi mát đang thấm dần vào trong, áp chế bớt sự xung kích kịch liệt của hai luồng sức mạnh kia. Nội lực mà Trần Tuyết tu hành đã có tác dụng trị thương thần kì, không những khơi dậy nội lực đang ngủ say của Trương Dương mà còn làm cho hai luồng nội lực khác biệt này dung hòa lẫn nhau, chắp nối vào nhau.
Lúc này sự đau đớn mà Trần Tuyết phải chịu không hề ít hơn Trương Dương, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy áp vào Trương Dương, nội lực trong cơ thể đã trở nên không thể khống chế, nhanh chóng chảy biến mất vào trong cơ thể Trương Dương. Nội lực của Trần Tuyết tuy đã có căn cơ rất tốt, nhưng so với Trương Dương thì vẫn là một trời một vực, nội lực trước đây của Trương Dương không phải hoàn toàn mất đi, chỉ cần có cơ hội thích hợp thì nó sẽ nhanh chóng phục hồi lại, mà vừa hay Trần Tuyết lại dùng nội lực kích hoạt lại nội lực ngủ say của hắn, làm cho nội lực của Trương Dương phục hồi lại.
Trần Tuyết cảm thấy nội lực của mình càng lúc càng yếu, cả người như muốn rã ra. Hai luồng khí trong người Trương Dương lại bắt đầu tình lại, chúng bắt đầu tuần hoàn lưu động từ trong ra ngoài, làm cho nước trong bồn tắm xoay chuyển bắn lên tung tóe, dòng nước xoay chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một vòng xoáy nước bao quanh lấy người Trương Dương.
Trần Tuyết nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Trong màn nước, Trương Dương trở nên mờ mịt, Trần Tuyết đưa ngón tay tới, cẩn thận chạm vào màn nước, màn nước rung lên, rồi lại cuốn sát hơn vào người Trương Dương.
Trần Tuyết lo mình sẽ gây ra ảnh hưởng tới Trương Dương, nên dùng chút sức cuối cùng rời khỏi bồn tắm, dựa vào tường, lại thấy bồn tắm đã hiện ra cả đáy, xoáy nước đã ôm trọn Trương Dương bên trong, phạm vi cũng bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng phủ kín cơ thể Trương Dương, hình thành một màn nước màu đen trong suốt một nửa, màn nước hoàn toàn dừng chuyển động, áp chặt vào người Trương Dương và đóng thành băng.
Trần Tuyết bất giác có chút sợ hãi, so với thiếu nữ bình thường, nội tâm của cô ấy kiên cường hơn nhiều, nhưng cảnh tượng kì dị trước mắt vẫn làm cho cô ấy lo lắng không thôi. Cô ấy đưa tay tới, sờ vào cái thứ đang bọc lấy người Trương Dương, nó lạnh khác thường, quả nhiên là băng. Trần Tuyết lập tức hoảng loạn, cô ấy run giọng nói: "Trương Dương.... Trương Dương..." Ngay cả cô ấy cũng không thể nghe rõ được tiếng của mình, lúc này cơ thể đã yếu đến cực điểm. Cảnh vật trước mắt dần mờ đi, cuối cùng quá mệt mỏi, Trần Tuyết đã không chống cự lại nổi mà ngất lịm đi.
Lúc này lớp bằng màu đen trong suốt một nửa bao lấy người Trương Dương bắt đầu nứt ra, những tiếng nứt lách tách vang lên, từng mảng băng màu đen rơi xuống, chỉ trong khoảng nửa phút ngắn ngủi, lớp băng bọc lấy người Trương Dương đã hoàn toàn rơi hết xuống. Trương Dương từ từ mở mắt ra, lớp băng trên lông mi đã tan thành những giọt nước li ti. Hắn thở phào một tiếng, nhìn lại đôi tay mình, phát hiện chỗ con chồn phát quang cắn giờ đã se lại. Mấy vết thương trên người cũng không còn cảm giác tê ngứa nữa, hắn nhảy ra khỏi bồn tắm, thấy xung quanh bồn tắm toàn là mảnh vụn của băng, rồi thấy Trần Tuyết mặt mày tái nhợt đang nằm dưới đất. Hắn nhớ lại tình hình lúc nãy, cô gái nhỏ này đã mạo hiểm tính mạng của mình để giúp hắn ép chất độc ra rồi giờ trở nên yếu đuối như thế này, lòng hắn không khỏi cảm động và xót xa. Tuy Trần Tuyết bình thường đối với hắn không thân thiết cho lắm. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, hành động của Trần Tuyết lại chứng mình sự quan tâm của cô ấy đối với mình là hoàn toàn có thể hi sinh an nguy cá nhân. Trương Dương bế Trần Tuyết dậy đặt lên giường, lúc này mới cảm thấy toàn thân là một mùi tanh hôi, nhớ ra lúc ép độc tố còn lại trong cơ thể ra vẫn chưa kịp tắm.
Trở về phòng tắm, thấy chỗ băng lúc nãy đã tan ra, Trương Dương mở nước nóng, cởi quần áo, tắm gội một lượt, cảm thấy những sự đè nén khó chịu lúc nãy đã tan biến hết. Cảm thấy từng lỗ chân lông đều rất sảng khoái. Trương Dương thử vận nội công, cảm thấy nội lực trong cơ thể sinh sôi nảy nở, tuần hoàn không ngừng. Tuy có thể cảm thấy trong người vẫn có hai luồng nội lực khác nhau, nhưng giữa chúng đã không còn sự xung kích mãnh liệt như trước nữa, hai luồng nội lực này đã có thể dung hợp lại với nhau. Trương Dương mừng thầm, hắn cẩn thận vận khí một vòng, cảm thấy thể lực dồi dào, công lực trước đây dường như đã phục hồi được hơn một nửa, hắn vui mừng nhảy từ trong bồn tắm ra, quên mất mà dùng lực hơi mạnh, làm cho người bật cao lên, đầu suýt chút nữa đập vào trần nhà, may mà hắn kịp phản ứng lại, giơ tay ra đỡ, chỉ cần lực mạnh một chút nữa e là trần nhà sẽ bị hắn chọc thủng.
Trương Dương vừa kinh ngạc vừa mừng, hắn tuy không biết mình phải chăng đã trừ hẳn được hiểm họa tẩu hỏa nhập ma hay chưa, nhưng có một điểm có thể khẳng định là nội công mà Trần Tuyết tu hàng đã có tác dụng phụ giúp trị liệu cho sự xung đột chân khí trong cơ thể hắn, công lực trước đây đã hồi phục được hơn một nữa, Âm Sát Tu La chưởng mà hắn tu luyện vẫn chí âm chí hàn, Thăng Long quyền lại là chí cương chĩ mãnh, hai loại võ công này là đúng lực chính phản lưỡng cực, còn nội lực của Trần Tuyết lại vừa hay có tác dụng làm cầu nối cho hai loại võ đó. Trong tình huống hiểm nguy vừa rồi, đúng là trong họa được phúc, nếu như không gặp được Trần Tuyết thì cho dù mình không bị trúng độc mà chết thì e là cũng không thoát khỏi số mệnh tẩu hỏa nhập ma. Hắn ra xe lấy áo thay, phát hiện bầu trời đã sáng dần, bình minh đang đến. Trương đại quan nhân đột nhiên có một cảm giác như vừa rời khỏi thế gian này trong khoảnh khắc, hắn liền đi ra xe, nhìn về phía chân trời, hít một hơi thật sâu, dẫm lên lớp lá phong đỏ trở lại nhà.
Dưới ánh bình mình, ngôi nhà nhỏ giữa núi trở nên tĩnh mịch và đẹp đẽ hơn, làn sương mỏng bao phủ mái nhà. Ánh mắt Trương Dương lướt nhìn thấy xác con chồn phát quang, mùi máu tanh của nó đã phá vỡ sự hài hòa ở đây. Trương Dương liền cầm cái xẻng ở góc sân, đào một cái hố ở góc tường rồi chôn xác con chồn xuống.
Làm xong tất cả, Trương Dương định quay trở lại phòng xem Trần Tuyết, thì phát hiện ra có một chiếc điện thoại ở dưới đất. Hắn hơi ngẩn ra, cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên, mở nhật kí điện thoại ra xem, phát hiện một dãy toàn là số điện thoại của mình. Trong lòng Trương Dương như xuất hiện một lớp mây đen, hắn muốn nghiệm chứng sự thật đáng sợ: "Yên Nhiên đã đến đây, tối qua khi Trần Tuyết điều trị vết thương cho hắn, Yên Nhiên đã đến đây". Trương Dương ấn số điện trong nhật kí, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo lên trong phòng.
Trần Tuyết bị tiếng chuông làm thức tỉnh, cô ấy như thể đã vượt qua một chặng đường dài gian nan, toàn thân rã rời, mệt mỏi. Trương Dương bước vào phòng, gấp điện thoại lại, tiếng chuông thôi đổ.
Trần Tuyết như mơ hồ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói: "Tối qua có người đến..."
Trương Dương gật đầu, hắn cười cười, ngồi xuống bên ngoài Trần Tuyết, một lúc mới nói: "Là Yên Nhiên."
Trần Tuyết nói: "Mau đi tìm cô ấy, giải thích rõ ràng với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu."
Trương Dương đưa tay chạm nhẹ vào trán Trần Tuyết, cảm thấy hơi nóng, nhẹ giọng nói: "Cô ốm rồi, tối qua vì giúp tôi ép độc tố mà công lực đã tiêu hao quá độ, tôi phải chữa bệnh cho cô."
Trần Tuyết lắc đầu nói: "Không cần, mau đi giải thích với cô ấy đi."
Trương Dương thấp giọng nói: "Chỉ e là giờ đã muộn rồi." Hắn vừa nói dứt câu thì chuông điện thoại lại đổ.