Tiết Vĩ Đồng nói: “Có gì mà ngại chứ, bạn với nhau cả, làm gì phải khách sáo như vậy! Đúng rồi, buổi tối sắp xếp ăn cơm ở đâu? Tôi đã đói rồi!”
Trương Dương nói: “Ở đây ngay, Nam Quốc sơn trang!”
Tiết Vĩ Đồng ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: “Buổi tối đưa chúng tôi đến nhà bí thư Kiều nhé, cha tôi đã nhờ tôi mang đến cho ông ấy một ít quà!”
Trương Dương nói: “Được!”
Tiết Vĩ Đồng chỉ vào chiếc áo da đó và nói: “Anh mặc đi chứ, xem có vừa không?”
Trương Dương cười, cầm chiếc áo lên rồi mặc lên người, chỉ từ cảm giác chất liệu da đã biết rằng chiếc áo này không phải hạng rẻ tiền, Tiết Vĩ Đồng thật là phóng khoáng.
Chu Hưng Quốc nhìn Trương Dương hơi húng thú, mỉm cười nói: “Tiết gia, chiếc áo da này của anh ta hình như tốt hơn so với cái cô tặng tôi!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Chu lão đại à, ngoài kiểu dáng không giống nhau, thì giá tiền đều bằng nhau cả thôi, anh đúng là lắm chuyện.”
Chu Hưng Quốc nói: “Của anh ấy dài, của tôi thì ngắn!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Sao anh không nói anh thấp hơn anh ấy chứ?”
Chu Hưng Quốc cười, nha đầu này nói chuyện chẳng bao giờ để ý điều gì.
Buổi tối khi đi ăn cơm, Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn đều không đến, ông chủ tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc cũng ở Đông Giang, hai người đã đến đó để thăm hỏi, Lương Khang lần này đến với mục đích chủ yếu là hợp tác làm ăn với tập đoàn Thái Hồng. Vì buổi tối còn phải đi thăm Kiều Chấn Lương, vì vậy chỉ uống một ít, rất nhanh liền kết thúc bữa cơm này.
Tám giờ tối, Trương Dương dẫn Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ đến Kiều gia, sau tiếng chuông cửa, người mở cửa là Kiều Mộng Viện, Trương Dương đã lâu rồi không gặp cô ấy, liền cười nói: “Mộng Viện, tôi đã dẫn mấy vị khách quý đến đây.”
Kiều Mộng Viện thấy mấy người Chu Hưng Quốc rất thân với anh Kiều Bằng Cử của cô, vì vậy cô cũng quen, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng thì không quen lắm, Kiều Mộng Viện vui mừng nói: “Anh Chu, sao anh lại đến đây?”
Chu Hưng Quốc nói: “Tôi vừa đến buổi chiều thôi, tôi đến đây là để thăm chú Kiều!”
Tiếng cười của Kiều Chấn Lương truyền ra từ bên ngoài: “Hưng Quốc đến rồi đúng không, mau, mau vào đây, vừa rồi còn gọi điện cho cha cháu đấy.”
Chu Hưng Quốc bước từng bước lớn đến, Trương Dương và Kiều Mộng Viện đi đằng sau, hắn thấp giọng nói: “Cô về từ bao giờ thế?’
Kiều Mộng Viện nói: “Mẹ tôi bị ốm, vì thế tôi đến để thăm bà.”
Trương Dương nói: “Để tôi đi xem thế nào!’
Kiều Mộng Viện gật đầu, mấy người cùng đến phòng khách, Kiều Chấn Lương thể hiện rất nhiệt tình với đám con cháu này, trong đó người quen nhất vẫn là Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc giới thiệu Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng cho y, Kiều Chấn Lương giờ mới quen, y cười hà hà nói với Tiết Vĩ Đồng: “Đồng Đồng hả, hà hà, lúc cháu còn bé bác hay bế cháu lắm.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Giờ đây bác Kiều đã quên mất cháu rồi.”
Kiều Chấn Lương nói: “Sao lại quên được chứ, con gái lớn rồi nên thay đổi, giờ đây cháu trở nên xinh đẹp thế này nên bác không dám nhận nữa.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Cháu làm sao dám nhận là xinh đẹp được, Mộng Viện mới là xinh đẹp.” Kiều Chấn Lương dùng chữ xinh đẹp với cô ấy thật sự không thỏa đáng lắm.
Kiều Mộng Viện lúc này mới biết cô gái đầy chất nam nhi ở trước mặt mình không ngờ lại là Tiết Vĩ Đồng, khi cô ấy còn nhỏ đã từng chơi với Tiết Vĩ Đồng, hai người là bạn học tiểu học với nhau, có điều từ khi lên trung học hai người đã mất quan hệ. Cô bước qua đó rồi nói: “Cô là Đồng Đồng à, vừa nãy tôi còn không nhận ra.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi vừa vào cửa đã nhận ra cô rồi, là cô đã quên mất tôi rồi!” Hai người bạn từ nhỏ bắt tay nhau, và cùng cười.
Trương đại quan thầm nói, cô như thế này, nếu đi trên đường mười người nhất định có tám người nghĩ rằng cô là đàn ông, cũng chẳng trách Kiều Mộng Viện không nhận ra cô.
Kiều Chấn Lương mời họ vào nhà ngồi, Trương Dương cùng Kiều Mộng Viện lên lầu thăm bệnh cho mẹ Kiefu Mộng Viện.
Chu Hưng Quốc nói: “Cô Mạnh sao thế?”
Kiều Chấn Lương nói: “Bị chút phong hàn ấy mà, cơ thể không được khỏe, các cháu ngồi đi, uống trà đi!”
Chu Hưng Quốc đặt quà mang đến lên bàn, Kiều Chấn Lương cũng không khách sáo, mỉm cười nói: “Cha cháu dạo này có khỏe không?”
Chu Hưng Quốc nói: “Khỏe lắm ạ, mỗi ngày đều kiên trì đi bộ năm cây số, cháu còn không theo kịp đấy ạ.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Tốt! Tốt lắm! Đến cái tuổi như bọn chú đây cần phải chú ý đến sức khỏe.”
Chu Hưng Quốc nói: “Bằng Cử không có ở nhà ạ?”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Nó đi Hải Nam rồi, nó không giống với cháu, không được chắc chắn như cháu đâu.”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Cháu chỉ là một người đào than thôi, có gì đâu ạ.”
Kiều Chấn Lương rất thích thái độ khiêm nhường của Chu Hưng Quốc, con trai của y lại thiếu phẩm chất này, ba người ở đây đều xuất thân như con trai con gái của y, tuổi của Chu Hưng Quốc và Kiều Bằng Cử gần bằng nhau, nhưng rõ ràng Chu Hưng Quốc già dặn hơn nhiều, Kiều Chấn Lương nói: “Nghe nói lần này các cháu đến là để khảo sát khu đô thị mới Đông Giang?”
Chu Hưng Quốc gật đầu không giấu diếm: “Mấy năm gần đây cháu đã tích lũy được chút tiền, nhưng để trong tay cứ mất dần mất mòn, vì vậy cháu muốn tìm một hạng mục để đầu tư vào đó, cùng với việc làm tăng tiền tài, thì cũng có thể cống hiến chút đỉnh cho đất nước.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Suy nghĩ này của cháu rất tốt, dùng tiền tài cống hiến cho nhân dân, đây là biểu hiện của thương nhân yêu nước.”
Trương Dương sau khi bắt mạch cho Mạnh Truyền Mỹ phát hiện bà không có bệnh gì lớn, hắn bốc thuốc cho bà, rồi mỉm cười nói: “Cô Mạnh, cô có vấn đề về ăn uống, cô bị thiếu dinh dưỡng, cô cần điều chỉnh về chất, về lượng của thức ăn.”
Kiều Mộng Viện nói: “Mẹ à, con đã bảo mẹ đừng nghĩ đến việc giảm béo gì, giờ đây thì hay rồi, thành suy dinh dưỡng rồi.”
Truyền Mỹ thở dài một hơi rồi nói: “Mẹ không sao đâu, đúng rồi, Trương Dương, cô nghe nói khu đô thị mới có kế hoạch xây dựng lại Thu Hà Tự?”
Trương Dương gật đầu nói: “Thành phố đã phê chuẩn kế hoạch xây dựng lại chùa của chúng cháu rồi, hiện tại đang làm công tác trù bị.”
“Hiệu suất làm việc rất cao mà!”
Trương Dương nói: “Đợi sau khi Tuệ Không pháp sư trở về từ Đài Loan, về cơ bản đã có thể xác định ngày khai công cụ thể rồi, bộ chỉ huy xây dựng của khu đô thị mới chúng cháu sẽ làm công tác di dời trong khu vực quy hoạch.”
Mạnh Truyền Mỹ nói: “Cô định quyên góp một ít tiền, mấy ngày nữa cô sẽ bảo Mộng Viện đưa qua cho cháu…”
Trương Dương cười nói: “Cô Mạnh, công trình vẫn chưa chính thức khởi công, chỉ là trong giai đoạn trù bị thôi, đợi đến khi trù bị xong rồi, thì cháu sẽ chủ động liên lạc với Mộng Viện.”
Mạnh Truyền Mỹ gật gật đầu: “Khi Tuệ Không pháp sư đến, cháu giúp cô sắp xếp một chút nhé, cô có chút việc muốn thỉnh giáo ông ấy!”
Rời khỏi phòng của Mạnh Truyền Mỹ, Trương Dương nói với Kiều Mộng Viện đi theo đằng sau: “Vì mẹ cô ăn uống thất thường trong thời gian dài, nên đã dẫn tới suy dinh dưỡng, thể chất không tốt, người sẽ dễ sinh bệnh.”
Kiều Mộng Viện thở dài nói: “Đúng thế còn gì, nhưng giờ bà luôn suy nghĩ về việc ăn chay tụng kinh niệm phật, những việc khác hầu như không hỏi gì đến.”
Trương Dương cứ cảm thấy tính tình của Mạnh Truyền Mỹ hơi kì lạ, theo lý mà nói, bà ấy gả vào Kiều gia, chồng đã là quan cao cấp chính bộ, con gái cũng có sự nghiệp thành đạt, cần phải vui vẻ mới đúng, nhưng cảm giác Mạnh Truyền Mỹ gây ra cho hắn, là không vui một chút nào.
Trương Dương nói: “Chút nữa tôi sẽ đưa cho cô chút sâm cao ly, cô cứ cho bà uống theo phương thuốc tôi đưa.”
Kiều Mộng Viện gật gật đầu.
Khi Kiều Chấn Lương đang nói chuyện với mấy người thanh niên trong phòng khách, thấy Trương Dương bước xuống, ánh mắt của y cũng lộ ra vẻ quan tâm, Trương Dương cười nói: “Nói chuyện đến đâu rồi vậy? Tôi có thể tham gia vào được không?”
Chu Hưng Quốc cười đứng dậy: “Đang đợi anh đấy, chú Kiều nói, vấn đề tiền đầu tư đều giao cho anh làm cả, chỉ cần chúng tôi chọn xong hạng mục đầu tư, dự định đầu tư vào Đông Giang, những việc khác sẽ để cho anh phụ trách.”
Trương Dương cố ý giả ngốc: “Thế là ý gì? Bí thư Kiều, ông muốn đề bạt tôi trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu đô thị mới sao?” Câu này vừa thật mà vừa giả.
Kiều Chấn Lương cười nói: “Ngoài việc đòi chức quan, chẳng thấy cậu còn bản lĩnh gì khác cả!”
Mọi người trong phòng đều cười ồ lên, mấy người Chu Hưng Quốc lại hiểu thêm chút nữa về Trương Dương, tiểu tử này thật không đơn giản, từ quan hệ của hắn và người nhà Kiều Mộng Viện đã có thể nhận ra, Kiều Chấn Lương không hề coi hắn là người ngoài.
Chu Hưng Quốc nói: “Chú Kiều, chúng cháu không làm phiền chú nghỉ ngơi nữa.”
Kiều Chấn Lương nói: “Đừng vội về chứ, ở lại nói chuyện thêm lúc nữa đã.”
Chu Hưng Quốc nói: “Thôi ạ, nếu như lần này chúng cháu khảo sát thuận lợi, quyết định đầu tư vào Đông Giang, thì về sau sẽ thường xuyên đến thăm chú.”
Kiều Chấn Lương nói: “Được thôi, chú rất hoan nghênh, cửa nhà chú luôn luôn chào đón các cháu.”
Kiều Chấn Lương đích thân tiễn họ ra ngoài cửa, mặc dù đều là con cháu trẻ tuổi, nhưng Kiều Chấn Lương không hề hách dịch, điều này là vì nể mặt cha mẹ họ.
Sau khi rời khỏi Kiều gia, Chu Hưng Quốc lại nhìn thời gian rồi nói: “Giờ vẫn còn sớm, Trương Dương, tiết mục sau này giao cho anh rồi!”
Trương Dương đang muốn nói chuyện, thì bên đó Tiết Vĩ Đồng đã nhận được điện thoại của Lương Khang, Lương Khang đã đợi họ ở Cửu Thiên Hội, bên đó là do tập đoàn Thái Hồng sắp xếp, Lương Khang bảo bọn họ cùng đến đó.
Trương Dương vừa nghe trong lòng đã cảm thấy khó xử, quan hệ của hắn và Lương Khang từ trước đến giờ đều chẳng ra sao, đây là một điểm, còn một điểm nữa, con trai của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Quốc Lương bị xe của hắn đâm chết, mặc dù việc này hắn đã không bị hiềm nghi nữa, nhưng gia đình Triệu Vĩnh Phúc vẫn vô cùng thù hắn, Trương Dương đang nghĩ lý do gì đó để khuyên họ thay đổi quyết định, nhưng Chu Hưng Quốc nói: “Tổng giám đốc Triệu đã có lời mời rồi, bảo chúng ta qua đó, nếu như không đi thì thật khó ăn khó nói.”
Đám người này biết rằng Trương Dương không thích Lương Khang, nhưng lại không biết quan hệ giữa Trương Dương và Triệu gia.
Tiết Vĩ Đồng còn nói với Trương Dương: “Không sao đâu, Lương Khang là người nói xong quên ngay, lần này anh ta đến Đông Giang cũng có ý giảng hòa với anh.”
Trương Dương miễn cưỡng cười, trong lòng nói hôm nay không tránh được rồi, đành phải đi vậy, Triệu Vĩnh Phúc cũng là người, không thể nào ăn mất hắn được.
Cửu Thiên Hội là một trong những điểm hẹn mới của Đông Giang, nằm ở tầng trên cùng của khách sạn Cửu Thiên, sau khi đến đó, phát hiện rằng Triệu Vĩnh Phúc và Lương Khang đều ở đó, Lương Khang dường như đã uống quá chén, cong người nói chuyện không ngớt với Triệu Vĩnh Phúc.
Triệu Vĩnh Phúc nở một nụ cười nhàn nhạt, mặc dù y hơi khó chịu với những lời nói của Lương Khang, nhưng trên mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì, Cơ Nhược Nhạn ngồi bên cạnh hơi khó xử, vì lời của Lương Khang rất nhiều là nói về cô ấy.
May mà Trương Dương và mọi người đến đã hóa giải sự khó xử này, Lương Khang lắc lư đứng dậy, cười nói: “Chu lão đại, Kiến Cơ, Tiết Gia….nào nào nào, tôi giới thiệu với mọi người nhé, đây là chú Triệu, là ông chủ tập đoàn Thái Hồng, là…là chú của tôi!”
Triệu Vĩnh Phúc cười đứng dậy, y quen với Chu Hưng Quốc, liền bắt tay nói: “Ông chủ Chu, không biết rằng mọi người cũng ở Đông Giang, thật là chậm trễ quá, vừa nãy khi ăn cơm mới nghe Lương Khang nói đến, thật lễ, thất lễ!” Mặc dù Triệu Vĩnh Phúc là ông chủ tập đoàn sắt thép trong nước, nhưng đối mặt với đám thái tử gia này cũng không dám hách dịch, tiền bối của những người này đều là những nhân vật hiển hách trên đàn chính trị cả.
Chu Hưng Quốc mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Triệu khách sáo quá rồi, chúng tôi đến đây giữa chừng, hi vọng không phá vỡ nhã hứng của mọi người.”