Tang Bối Bối bắt đầu điều tra tư liệu, Trương đại quan nhân bưng ly trà chanh trà bên cạnh cô ta, nhìn thấy danh thiếp trên bàn, cầm lên, từ bên trong rút ra một tấm, nhìn thấy chữ viết tắt của công ty là BY, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Hai chữ này là chữ Latin của Bối và Dương đúng không, cô bé, quả nhiên là nghĩ về tôi, cái gì mà Bắc Dương, là Bối Dương mới đúng."
Tang Bối Bối bị hắn vạch trần tâm tư, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, giật lấy danh thiếp trong tay hắn: "Cút đi, sang bên cạnh chơi, tôi đang bận, còn quấy rầy nữa là tôi sẽ không giúp anh đâu."
Trương đại quan nhân cười cười, lúc này mới kéo ghế xoay thành thật ngồi xuống ở bên cạnh.
Tang Bối Bối phóng đại bức ảnh của Nguyên Hòa Chân Dương và Vũ Điền Hạnh Tử trong hôn lễ, cố ý nói: "Tân nương xinh đẹp quá."
Trương đại quan nhân liếc một cái, không nói gì.
Tang Bối Bối lại nói: "trên hôn lễ của Bọn họ không ngờ Võ Trực Chính Dã cũng xuất hiện."
Trương Dương nói: "Đều là người Nhật Bản thì có gì là lạ, nghe nói chính trị Nhật Bản chính là chính trị hắc bang, phần tử xã hội đen và nhân vật chính trị như rắn chuột một ổ, điểm này hình như cũng giống bên Đài Loan
Tang Bối Bối nói: "Đúng là cán bộ đảng, tất cả nhìn thấy đều là mặt trái của người ta, ưu điểm của người khác anh chẳng bao giờ thấy được?"
Trương đại quan nhân cười nói: "bên trong của cô tôi cũng thấy hết rồi."
Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: "Lưu manh."
Trương đại quan nhân cợt nhả nói: "Không biết à? Tôi rất thích nghe cô mắng tôi lưu manh."
Tang Bối Bối nói: "Đúng là đồ phạm tiện!" Cô ta lại click chuột.
Trương đại quan nhân nói: "Thứ đồ chơi Máy tính này đúng là thứ tốt, đáng tiếc tôi trừ xem film và chơi game ra thì không biết gì khác cả."
Tang Bối Bối nói: "Chỉ số thông minh của anh có vấn đề."
Trương đại quan nhân đang muốn phản bác thì lại nghe Tang Bối Bối nói: "Lúc ấy có rất nhiều người hoài nghi nguyên nhân cái chết của Nguyên Hòa Chân Dương."
Trương Dương đã nghe Phục Bộ Thương Sơn nói qua chuyện này, không hề cảm thấy ngạc nhiên: "Một lão già có tiền chết đi, luôn khiến cho một số người quýnh lên."
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Anh giống như rất quan tâm tới bộ dạng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, không cần tôi nhắc nhở anh chứ, cô ta không phải là Cố Giai Đồng của anh."
Trương Dương nói: "tôi nhờ cô tra tư liệu mà, cô chuyên tâm chút được không?"
" Tôi là bằng hữu của anh nên mới nhắc nhở anh, Cố Giai Đồng đã ra đi lâu như vậy rồi, trong lòng anh cũng có thể buông bỏ được rồi."
Trương đại quan nhân trợn mắt: "Buông bỏ cái rắm!"
Tang Bối Bối chu miệng: "Làm việc giúp anh còn phải nghe anh mắng, bà đây mặc kệ.” Cô ta ném chuột, đứng dậy làm bộ muốn đi.
Trương đại quan nhân vội vàng tiến lên túm lấy vai cô ta, ấn cô ta ngồi lại xuống ghế: "Cô bé, nói đùa thôi mà, sao nóng thế, cô thấy con người cô có khiếu hài hước không?"
Tang Bối Bối nói: "Anh là đang nói đùa à?"
Trương đại quan nhân nở nụ cười dối trá: "Cô thấy tôi cười có chân thành không?"
Tang Bối Bối nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không nhịn được là bật cười, xì một tiếng khinh miệt nói: "Trương Dương, anh đúng là không ra gì, chỉ biết lợi dụng tôi."
Trương đại quan nhân nói: "Cô giúp tôi đi đã, chờ chúng ta tra ra kết quả rồi thì... người tôi tùy cô hưởng dụng."
Tang Bối Bối nói: "Anh nếu cứ giở trò lưu manh với tôi thì tôi sẽ đuổi anh ra ngoài thật đó."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi lại tưởng cô thích nghe."
Tang Bối Bối nói: "Chưa thấy ai vô duyên như anh, tôi là một khuê nữ, anh thì có vợ rồi, cái này gọi là quấy rối tình dục đó hiểu chưa?"
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không quấy rầy cô nữa."
"Bỏ cái tay anh ra!"
Trương đại quan nhân vội vàng bỏ tay ra.
Tang Bối Bối lúc này mới một lần nữa làm việc, cô ta nói khẽ: "Tự dưng sao lại muốn điều tra Nguyên Hòa Chân Dương."
Trương Dương nói: "Xảy ra chút chuyện, trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ."
Tang Bối Bối cười nhạt: "Biết anh chưa từ bỏ ý định mà, lần trước anh không phải đã trộm cả băng vệ sinh của người ta rồi ư, đối chiếu nhiễm sắc thể cũng làm rồi, căn bản không phải là cùng một người, anh còn dây dưa trong chuyện này nữa làm gì, tôi thấy người có vấn đề không phải là Nguyên Hòa Hạnh Tử mà là anh."
Trương đại quan nhân bị những lời này của Tang Bối Bối nói cho ngây cả người, hơn nửa ngày sau vẫn không nói được gì.
Tang Bối Bối tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, cũng không nhẫn tâm nói tiếp, lúc này cô ta lại có phát hiện: "Trương Dương, anh đoán xem tôi nhìn thấy gì."
Trương Dương ghé tới trước.
Tang Bối Bối có chút kích động chỉ vào màn hình máy tính: "Tiêu Quốc Thành không ngờ xuất hiện trên lễ tang của Nguyên Hòa Chân Dương."
Đây là một tấm hiện trường hiện trường lễ tang, Trương đại quan nhân quả nhiên từ bên trong tìm được mặt của Tiêu Quốc Thành, Trương Dương nói: "Tiêu Quốc Thành và tập đoàn Nguyên Hòa sớm đã có quan hệ hợp tác, cho nên hắn xuất hiện trong lễ tang của Nguyên Hòa Chân Dương cũng không kỳ quái."
Trương đại quan nhân ngoài miệng thì nói không kỳ quái, nhưng trong lòng lại rất nghi ngờ, từ việc Tiêu Quốc Thành xuất hiện trên lễ tang của Nguyên Hòa Chân Dương, có thể cho thấy quan hệ của hắn và Nguyên Hòa Chân Dương chắc không tồi, nhưng trước đó hắn vẫn một mực phủ nhận với mình là hắn và tập đoàn Nguyên Hòa có liên hệ chặt chẽ, chỉ nói chuyện cảng Phước Long là một lần hợp tác bình thường.
Tang Bối Bối nói: "Tham dự lễ tang thì không kỳ quái. Nhưng giữa Nguyên Hòa Chân Dương, Võ Trực Chính Dã, Tiêu Quốc Thành bọn họ có phải có liên hệ hay không?" Cô ta nói xong thì cũng gật đầu: "Tôi trước đây chưa bao giờ nghĩ tới giữa bọn họ cũng có lúc chạm mặt, chúng ta có thể đưa ra một giả thiết thế này. Võ Trực Chính Dã và Tiêu Quốc Thành quen nhau, Tiêu Quốc Thành một tay dẫn tập đoàn Nguyên Hòa tới Tân Hải, giữa ba người bọn họ có quan hệ lợi ích nào đó không muốn người ta biết.
Trương Dương nói: "Cô không phải vẫn luôn nói Võ Trực Chính Dã là khoác da dê quan ngoại giao, trên thực tế là một con cáo hoạt động gián điệp ư? Nếu suy đoán của cô được thành lập, như vậy Tiêu Quốc Thành có phải cũng có hiềm nghi hay không?"
Tang Bối Bối nói: "Quả thực có loại khả năng này, Chương Bích Quân, Võ Trực Chính Dã, Nghiêm Quốc Chiêu những người này có liên hệ, như vậy Tiêu Quốc Thành có biết Chương Bích Quân hay không?"
Trương đại quan nhân được cô ta nhắc nhở, bất giác nhíu mày, hắn nói khẽ: "Cô đã bỏ qua một nhân vật mấu chốt rồi."
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tiết Thế Luân!"
Tang Bối Bối nói: "Giữa Những người này có phải tồn tại liên hệ tồn tại hay không?"
Trương Dương nói: "Nếu thực sự có liên hệ, như vậy tấm lưới này rất đáng sợ."
Tang Bối Bối nói: "Mặc kệ tấm lưới này lớn bao nhiêu, tôi cũng phải điều tra rõ tôi nhất định phải đưa Chương Bích Quân ra đền tội trước pháp luật."
Trương đại quan nhân một lần nữa đi tới trước kính viễn vọng, thông qua kính viễn vọng nhìn thấy Viên Hiếu Thương xuất hiện trong văn phòng, hắn đang tiếp đãi khách nhân, Trương đại quan nhân khi nhìn thấy vị khách nhân đó thì bất giác ngẩn ra, hắn vạn lần không ngờ khách nhân Viên Hiếu Thương đang tiếp đãi là An Đức Uyên.
Tang Bối Bối cũng đi tới, Trương Dương đưa kính viễn vọng cho cô ta, nói khẽ: "Gần đây là sao vậy? Sao những nhân vật khắp nơi tất cả đều hoá trang lên sân khấu, tụ hội ở Bắc Cảng?"