Nhưng tay của Trương Dương lúc này lại thủy chung dính trên người của cô ta, nội lực giống như nước không ngừng chảy vào trong cơ thể An Ngữ Thần, khi bác sĩ phụ khoa và bà đỡ chạy tới, Trương đại quan nhân đã nằm té trên mặt đất, tay hắn cuối cùng cũng rời khỏi thân thể của An Ngữ Thần.
Trần Tuyết tiến lên nâng hắn dậy, chỉ nghe thấy Trương Dương suy yếu vô lực nói: "Mau chóng sinh đứa trẻ ra, tôi không sao..."
Trần Tuyết giúp đỡ Trương Dương đi xuống dưới lầu rồi ngồi xuống xong, giao hắn cho tiểu lạt ma Đa Cát chăm sóc, Ân Thiện pháp sư lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, ông ta tự mình còn lo không xong, đương nhiên không thể lo tới chuyện của Trương Dương.
Tiểu lạt ma Đa Cát pha chén trà, đưa cho Trương Dương, Trương Dương vươn tay ra tiếp lấy, không ngờ ngay cả sức để cầm chén trà cũng không có, chén trà rời tay rơi xuống đất, nước trà tóe ra.
Đa Cát vội vàng nhặt chén trà lên, liền thấy Trương Dương sắc mặt tái nhợt, lắc đầu cười khổ nói: "Tôi có chút hư thoát!"
Đa Cát lại pha cho hắn chén khác, đứng bên cạnh đút cho hắn uống, Trương đại quan nhân liên tục uống mấy ngụm trà mới cảm thấy tinh lực khôi phục được một chút.
Lúc này Ân Thiện pháp sư đã điều tức xong, mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Trương Dương đối với tình huống của mình thì nắm rõ nhất, vừa rồi vào thời điểm cuối cùng đả thông kinh mạch cho An Ngữ Thần, nội lực của hắn không ngờ không chịu khống chế tuôn trào ra, kinh mạch tân sinh của An Ngữ Thần giống như thổ địa khô cạn, hút sạch nội lực của hắn.
Ân Thiện pháp sư đi tới kiểm ta tình huống bị hao tổn của kinh mạch của hắn, vừa kiểm tra liền không khỏi quá sợ hãi, nội lực trong cơ thể Trương Dương không ngờ mỏng manh như tơ nhện, Ân Thiện pháp sư nói khẽ: "Sao lại như vậy?Sao lại như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không biết, khi trị liệu đến cuối cùng, chân nguyên trong cơ thể tôi rót vào kinh mạch của cô ta như nước sông vỡ đê, khi tôi phát hiện ra thì đã không thể thay đổi được."
Ân Thiện pháp sư nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đúng rồi, cô ta trời sinh mạch tuyeetj mạch, hôm nay chẳng khác nào cậu dùng nội lực một lần nữa mở rộng kinh mạch trong cơ thể của cô ta, những kinh mạch tân sinh này cực độ trống rỗng, trong lúc vô tình, đã hấp thu nội lực của cậu vào trong cơ thể của cô ta để mình dùng."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Cho nên nội lực của tôi cơ hồ tổn thất hầu như không còn."
Ân Thiện pháp sư nói: "Cậu hiện tại nội công đã mất hết, không khác gì người thường."
Trương Dương gật đầu, tuy rằng kết quả đối với hắn là vô cùng tàn khốc, nhưng hắn cũng không cảm thấy chán nản gì, ý nghĩa của võ công đối với hắn thì còn kém xa tính mạng của mẹ con An Ngữ Thần, chỉ cần có thể đảm bảo mẹ con An Ngữ Thần được bình an, cho dù mất đi nội lực thì có sao?
Đa Cát vui vẻ nói: "Sinh rồi!"
Bởi vì mất đi nội lực, thính lực của Trương Dương cũng suy giảm mạnh, cho nên không hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nghe thấy Đa Cát nói như vậy, hắn mới biết được sinh mệnh nhỏ đó đã được sinh ra.
Trương Dương lảo đảo đi lên lầu, còn chưa tới trước cửa đã nhìn thấy Trần Tuyết mặt mày tươi cười chạy ra, rõ ràng là muốn đi báo tin vui cho hắn.
Trương Dương nuốt nước miếng, đầy chờ mong nhìn Trần Tuyết: "Sao rồi..." Giọng nói của hắn có chút run run.
Trần Tuyết cười nói: "Là con trai! Rất khỏe mạnh! Tiểu yêu cũng không có việc gì!"
Trương đại quan nhân nghe xong câu này của cô ta, cả người thả lỏng, đặt mông ngồi xuống đất, cả người mềm oặt, thậm chí còn không có khí lực mà bò dậy. Tới sau cùng vẫn là Trần Tuyết kéo hắn dậy, Trương đại quan nhân dưới sự sự nâng đỡ của Trần Tuyết lảo đảo đi vào trong phòng, hiện tại Trương Dương căn bản không phân biệt được là mơ hay là thực, chân tay không biết phải để vào đâu, hắn nhìn thấy nụ cười của An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân lẹ nóng vòng quanh, Trương Dương trước giờ luôn tự nhận là kiên cường lúc này không ngờ lại rơi nước mặt trước mặt nhiều người như vậy.
An Ngữ Thần vừa cười vừa khóc, Trương Dương quả nhiên đã thực hiện lời hứa đối với cô ta, giúp cả hai mẹ con họ được bình an.
Hai người cứ vậy vừa cười vừa khóc, nhưng không ai nói câu nào.
Cho đến khi Trần Tuyết đưa đứa bé vào lòng Trương Dương, Trương Dương mới tỉnh táo hơn một chút, nhìn cái đầu bé xíu của con trai, Trương đại quan nhân thậm chí không biết nên ẵm nó như thế nào, đứa bé nhắm mắt há to miệng mà khóc.
Trần Tuyết nhìn ra thân thể của hắn đang suy yếu, nhận lại đứa bé, nói khẽ: "Anh đặt tên cho nó đi!"
Trương đại quan nhân buột miệng nói: "Vậy gọi là Thiên Tứ (trời ban) đi!" Tên tuy rằng tục khí, nhưng trong mắt Trương đại quan nhân, cái tên này là thích hợp nhất, tính mạng của con trai căn bản là từ trong tay của lão thiên gia cướp về, chỉ có thật sự ôm cốt nhục của mình vào lòng mới có thể cảm nhận được loại cảm giác huyết nhục tương liên này, Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà của con trai, cảm thấy tất cả nhưng gì mà mình đã làm là đáng giá, vì mẹ con An Ngữ Thần, cho dù mất mạng cũng đáng.
An Ngữ Thần nói: "Em muốn gọi nó là tiểu Bảo!"
Trương Dương nói: "Em muốn gọi thế nào cũng được."
An Ngữ Thần nhìn ra sắc mặt của Trương Dương không tốt, biết hắn vừa rồi vì cứu hai mẹ con bọn họ mà cơ hồ hao hết toàn lực, ôn nhu nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi, em rất khỏe, bảo nhi cũng khỏe."
Trương Dương gật đầu, hắn thật sự có chút không chống đỡ nổi nữa, Trần Tuyết giúp đỡ đưa hắn tới phòng bên cạnh, giúp hắn nằm lên giường.
Trần Tuyết nói: "Anh có phải rất khó chịu hay không?"
Trương Dương cười nói: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, cô giúp tôi đi chiếu cố cho mẹ con họ nhé."
Trần Tuyết ừ một tiếng, rời khỏi phòng.
Sau khi Trần Tuyết rời đi, Trương Dương nằm trên giường dùng đại thừa quyết thử tụ nội tức đang tản mát như tơ nhện trong cơ thể lại một chỗ, khi bắt đầu vận hành nội tức, Trương Dương mới biết được lần này nội lực của mình cơ hồ bị An Ngữ Thần hút sạch sẽ, cũng may nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, tóm lại là không tiện nghi cho người khác, Trương đại quan nhân thử rất lâu, vẫn không thành công hoàn toàn tụ lại nội tức đang tản mát trong cơ thể, có thể là hôm nay đã mệt mỏi quá mức, sau khi Trương Dương thử mà không có kết quả, chỉ đành bỏ cuộc, hắn định nghỉ ngơi một chút, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút khác thường, mở mắt ra thì nhìn thấy Văn Linh giống như quỷ mị đang đứng ở đầu giường, Trương đại quan nhân hoảng sợ, mình không ngờ không biết cô ta lẻn vào phòng từ lúc nào.
Văn Linh ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, dùng truyền âm nhập mật nói với hắn: "Cậu tốt nhất đừng muốn lên tiếng, nếu không tôi sẽ giết sạch những người trong nhà này."
Trương Dương biết nữ nhân này nói được là làm được, lại đúng vào lúc mà mình suy yếu nhất, đừng nói là đối phó với Văn Linh, cho dù đối phó với một tráng hán tầm thường chỉ sợ cũng không có sức chiến thắng.
Trương Dương cười nói: "Chị rốt cuộc muốn gì?"
Văn Linh nói: "Muốn cậu theo tôi đi một chuyến."
"Đi đâu?"
"Ni Lặc tự!"
Chuyện Trương Dương mất tích vào một tiếng sau mới được phát hiện, không ai phát giác Văn Linh đã đến, cũng không ai nhìn thấy Trương Dương rời khỏi biệt thự nhà gỗ như thế nào, cùng mất tích với Trương Dương còn có tiểu lạt ma Đa Cát.
Trương Dương là bị Văn Linh kẹp trên người rồi nhảy ra từ cửa sổ, thể trọng của hắn đối với Văn Linh mà nói thì căn bản không thành gánh nặng, dẫn hắn rời khỏi biệt thự nhà gỗ, đi tới xe jeep mà cô ta đã đỗ ở đây từ trước, Văn Linh ném Trương Dương xuống đất, vươn tay ra giải khai huyệt đạo của hắn, có chút kỳ quái nói: "Sao nội lực của cậu hoàn toàn biến mất vậy?"
Trương Dương không dám nói ra sự thật rằng nội lực của mình đã bị An Ngữ Thần hút đi, hắn cười nói: "Mỗi lần cứu người tôi đều như vậy, lúc trước sau khi cứu chị cũng mất thời gian rất dài mới có thể khôi phục, có điều chỉ tiếc có người lại lấy oán trả ơn." Hắn đứng lên, Văn Linh chỉ chỉ vào ghế lái: "Cậu lái xe!"
Trương Dương mở cửa xe, mới phát hiện tiểu lạt ma Đa Cát bị ném ở ghế sau, đôi mắt to tròn đang không ngừng đảo, gã cũng bị Văn Linh chế trụ huyệt đạo rồi lôi tới đây trong biệt thự Nhà gỗ, Ân Thiện pháp sư bị thương đang tọa thiền chữa thương, Trần Tuyết đang chăm sóc mẹ con An Ngữ Thần, cho nên mới để Văn Linh thuận lợi lẻn vào đắc thủ.
Văn Linh vào trong xe rồi liền giải giải khai huyệt đạo của Đa Cát, Đa Cát vừa được tự do, liền một quyền đấm Văn Linh, Văn Linh dùng một tay tóm lấy quyền đầu của gã, cười lạnh nói: "Muốn sống thì ngoan ngoãn đi, cậu ngồi phía trước!"
Trương Dương nói: "Chị Linh, chị muốn đi đâu thì mang tôi đi là được rồi, việc gì phải bắt cả tiểu lạt ma này."
Văn Linh nói: "Cậu quỷ kế đa đoan, vạn nhất lừa tôi thì sao? Có vị tiểu sư phụ này đi theo, tôi tin người xuất gia không nói dối, gã so với cậu thì thật thà hơn nhiều." Trương Dương cười nói: "Chị không sợ chuyện này bị người nhà biết à?"
Văn Linh nói: "Câu sẽ nói ra ư?" Giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Lập tức lái xe đi, chở tôi tới Ni Lặc tự!"
Trương Dương không chút hoang mang khởi động ô tô hướng cười nói với Đa Cát: "Đa Cát, quên chưa giới thiệu cho cậu, vị này chính là chị gái nuôi của tôi!"
Tiểu lạt ma Đa Cát nói: "Đều là người một nhà, sao lại khác nhau thế?"
Trương Dương nói: "Cậu trăm ngàn lần đừng chọc cho chị ta tức giận, chị ta muốn đi đâu thì chúng ta đưa chị ta tới đó." Khi nói chuyện hắn nháy mắt với Đa Cát, hảo hán không chịu cái thiệt trước mặt, với trạng thái của mình lúc này, có thêm Đa Cát cũng không phải là đối thủ của Văn Linh, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, đi một bước thì xem một bước, xem xem ở trên đường có cơ hội đào tẩu hay không.