Phần lớn thời gian Trương Dương đều muốn bản thân làm một người khiêm tốn nho nhã lễ độ, chuyện tình quá mức hắn sẽ không làm, đề tài nói chuyện với Kiều Mộng Viện cũng không chạm vào chổ ngứa hay chổ đau, khi mà Kiều Mộng Viện cũng ý thức được hắn không có nhiều nguy hiểm, thì cũng trở nên tự nhiên rất nhiều, đề tài của hai người từ từ dời đến trên sân bay mới.
Trương Dương cũng không giấu diếm mục đích chủ yếu khi đi đến Đông Giang, hắn mỉm cười nói: "Lần này đến Đông Giang, chủ yếu là để tranh thủ tài chính của tỉnh, Nam Tích gần đây có làm công trình cảng nước sâu, Giang thành chúng tôi cũng chuẩn bị xây dựng hạng mục sân bay, trong tỉnh nghiêng về chính sách của ai, thì sẽ cho tiền người đó nhiều một ít"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Thì ra là anh đến giành tiền!"
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Có thể nói như vậy, tài chính của tỉnh dùng để đầu tư dù sao cũng có hạn, chúng tôi không đi tranh thủ, thì số tiền đó sẽ chạy đến Nam Tích" Trương Dương nhìn thoáng qua Kiều Mộng Viện, nói "Có quan hệ của hai chúng ta, nói thế nào thì cô cũng phải nói tốt vài câu về tôi trước mặt bí thư Kiều nhé!"
Kiều Mộng Viện hầu như muốn bật một câu ra khỏi cửa miệng, quan hệ của hai chúng ta? Chỉ là chữ ra đến môi thì thấy có chút không thích hợp, thản nhiên cười nói: "Bây giờ tôi cũng coi như một nửa thị dân Giang thành, việc này tôi sẽ tận lực"
Trương Dương nói: "Lần này về Giang thành là thăm người thân hay là làm ăn?"
Kiều Mộng Viện nói: "Ngày mai là sinh nhật của mẹ tôi!"
Trương Dương nói: "Chúc phúc giùm tôi nhé!"
"Cảm ơn!"
Hai người nói chuyện tôn trọng lẫn nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, buổi tối chín giờ đã đến Đông Giang, Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện đến đại viện tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện đang chuẩn bị xuống xe, thì Trương Dương lại nói: "Đã trễ như vậy rồi, cùng nhau ăn bữa cơm rồi trở về?"
Kiều Mộng Viện xoay người lại, nhìn khuôn mặt tràn ngập mong ước của Trương Dương, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cũng không đi xe, mà vào ngay quán ăn dối diện với đại viện tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện thích ăn cá chưng nước ở đây, còn Trương Dương thì không hề có chút cảm xúc với cái món cay xè Tứ Xuyên này, gọi một đĩa đậu phộng, một phần thịt bò, và lấy bình rượu ở Giang thành trong xe ra uống.
Kiều Mộng Viện lo lắng cho hắn lái xe sau khi uống rượu sẽ gặp phải phiền phức, nhẹ giọng nói: "Anh uống ít thôi, lái xe sau khi uống rượu không an toàn!"
Trương Dương cười nói: "Nếu cô lo lắng rằng tôi uống rượu vào xong không an toàn, thì cứ thẳng thắn giữ tôi ở lại nhà của ở đi!"
Một câu nói làm cho mặt cười của Kiều Mộng Viện đỏ bừng, cảm thấy vẻ thành thật trên đường đi của thằng nhãi này toàn bộ đều là ngụy trang, vừa mới đặt chân đến Đông Giang, hắn liền bắt đầu chứng nào tật nấy. Thật ra Trương Dương là một người thích đùa, càng là lúc hai người đơn độc, thì hắn càng thêm khiêm tốn nhúng nhường, chỉ là đến trước mặt đám đông rồi, thì hắn lại bắt đầu rục rịch.
Kiều Mộng Viện làm như không có nghe thấy, gấp một miếng cá vào chén, chăm chú mà ăn.
Trương Dương rót một ly rượu đặt trước mặt cô: "Uống với tôi một ly!"
Kiều Mộng Viện nâng ly rượu lên, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh đã làm tài xế cho tôi!"
Trương Dương nói: "Đối với cô, tôi vĩnh viễn là cam tâm cúi đầu làm trâu làm ngựa!" Những lời này của hắn ít nhiều gì cũng bao hàm ý tứ mờ ám.
Kiều Mộng Viện cười nói:"Anh là một cán bộ quốc gia, cho dù muốn làm trâu làm ngựa, thì đầu tiên nghĩ đến cũng phải là dân chúng!"
Trương Dương đang muốn chọc ghẹo cô vài câu, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười sang sảng: "Mộng Viện, sao em lại ở chổ này?"
Đại ca của Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Cử từ trong phòng trong đi ra, đúng lúc gặp Kiều Mộng Viện và Trương Dương đang ngồi ăn tại phòng khách, ngày mai là sinh nhật của mẹ, gã biết tối hôm nay em gái sẽ từ Giang thành trở về, nhưng mà gã không ngờ rằng ở chổ này lại gặp phải em gái, càng không ngờ em gái lại ngồi ăn cùng với Trương Dương.
Kiều Mộng Viện vừa thấy đại ca xuất hiện liền có chút khẩn trương, Trương đại quan nhân thì rất thản nhiên, hắn và Kiều Mộng Viện vốn chẳng có gì gọi là cả, không sợ bị người ta phát hiện, hắn đứng dậy cười nói: "Kiều tiên sinh, sao trùng hợp quá vậy!"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi thích ăn cá chưng nước ở đây, mỗi lần đến Đông Giang đều tới chổ này ăn!"
Trương Dương nói: "Không ngờ rằng khẩu vị của hai anh em lại giống nhau như vậy!" Hắn mời Kiều Bằng Cử: "Cùng nhau uống một chút nhé!"
Kiều Bằng Cử nói: "Các người ăn trước đi, tôi vào trong nói một tiếng"
Kiều Bằng Cử xoay người vào trong phòng nói một tiếng với mấy người bạn, không bao lâu sau liền quay trở ra, trong tay còn cầm theo một chai rượu.
Trương Dương cười nói: "Đến được rồi, còn mang rượu đến, khách khí cái gì?"
Kiều Bằng Cử nâng ly đặt lên bàn, Trương Dương cầm lấy chai rượu đặc biệt ở Giang thành rót cho gã một ly: "Nếm thử rượu địa phương của Giang thành chúng tôi đi!"
Kiều Bằng Cử cũng không khách khí với hắn, nâng ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, uống một ngụm hết nửa ly, Trương Dương gọi phục vụ đến kêu thêm hai món.
Kiều Mộng Viện đứng dậy nói: "Em ăn no rồi, về nhà trước đây"
Kiều Bằng Cử gật đầu, Kiều Mộng Viện đứng vậy khoát tay với Trương Dương: "Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xem, lúc trở về đừng quên gọi điện thoại" Những lời này của Kiều Mộng Viện cũng có ý giấu đầu lòi đuôi đây mà.
Trương Dương cười cười, Kiều Mộng Viện đi rồi, hắn mới nói với Kiều Bằng Cử: "Nghe nói ngày mai là sinh nhật của bác gái"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi cũng vừa về sáng nay, bình thường tôi và Mộng Viện đều ra ngoài làm ăn, không có bên cạnh cha mẹ, sinh nhật của cha mẹ, chúng tôi phải về để biểu lộ hiếu tâm"
Trương Dương nói: "Tận hiếu là tất yếu, lúc chúng ta còn trẻ bởi vì bận việc, làm việc mà quên mất cha mẹ, sau này khẳng định sẽ hối hận"
Kiều Bằng Cử cảm thán: "Cuộc sống con người thật sự quá ngắn, cho nên chúng ta nên quý trọng tất cả những người bên cạnh có thể quý trọng"
Trương Dương cười nói: "Lời nói của Kiều tiên sinh cũng tràn ngập triết lý nha!"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Chỉ là cảm xúc nhất thời phát ra mà thôi, khiến cậu chê cười!"
Hai người lại làm một ly rượu, Kiều Bằng Cử nói: "Tôi nghe nói bên Giang thành đang làm hạng mục sân bay mới?"
Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, bây giờ đang trong giai đoạn trù bị, cuối tuần này thì sẽ mở họp gọi thầu công khai, lần này tôi đến Đông Giang chính là báo cáo tình huống phát triển của kế hoạch trù bị cho hạng mục sân bay"
Kiều Bằng Cử nói: "Tôi nghe nói phương diện tài chính của hạng mục sân bay này xảy ra vấn đề"
Trương Dương cười nói: "Tin tức này cũng không chuẩn xác, hạng mục sân bay hấp dẫn rất nhiều đầu tư, tiểu thương thì không nói, chỉ cần ở trong nước thôi cũng đã có hai nhà đầu tư lớn muốn xây dựng sân bay này rồi"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Như vậy rất tốt, bây giờ làm việc, không có tài chính sung túc bảo đảm trăm triệu là không được"
Trương Dương nói: "Kiều tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với hạng mục sân bay của chúng tôi?" Trương Dương bây giờ đặc biệt mẫn cảm với đầu tư, hắn cũng biết nghề nghiệp của Kiều Bằng Cử chính là đầu tư tài chính, nếu như Kiều Bằng Cử có hứng thú với hạng mục sân bay này, thì như vậy cơ hội tranh thủ tài chính của tỉnh sẽ càng nắm chắc hơn nữa.
Kiều Bằng Cử lắc đầu nói: "Tôi không có hứng thú quá lớn với hạng mục sân bay của Giang thành cho lắm, tuy rằng tôi đến Bình Hải không bao luâ, nhưng mà tôi thấy kết cấu kinh tế của Bình Hải là nam mạnh bắt yếu, dùng tiền đầu tư vào miền bắc phát triển thong thả, không bằng đem tiền đỏ vào trong khu miền nam phát triển mạnh mẽ, tôi là một thương nhân, nguyên tắc làm việc của thương nhân chính là trong thời gian ngắn nhất mà thu được lợi ích lớn nhất" Kiều Bằng Cử dừng lại một chút, nhấn mạnh theo giọng nói: "Cho nên tôi lựa chọn đầu tư cho hạng mục cảng nước sâu ở Nam Tích"
Trong lòng Trương Dương trầm xuống, những lời này của Kiều Bằng Cử giống như đang truyền cho hắn một tin tức quan trọng, Kiều Bằng Cử muốn đầu tư vào hạng mục cảng nước sâu tại Nam Tích, nói cách khác, trong chuyện tranh thủ tài chính của tỉnh, Nam Tích đã chiếm trước một bước, Kiều Bằng Cử xem trọng Nam Tích, có thể là đại biểu cho cái nhìn của Kiều Chấn Lương, nếu thật sự là như vậy, thì hành trình lần này đến Đông Giang, xem ra là mười phần thất bại rồi.
Kiều Bằng Cử chậm rãi hạ ly rượu xuống, nói: "Trong tỉnh gần đây sẽ duyệt năm công trình trọng điểm, cảng nước sâu của Nam Tích và sân bay mới của Giang thành đều ở trong đó, tuy rằng đều là công trình trọng điểm, trong chính sách, trong ủng hộ tài chính khẳng định sẽ còn có nhiều trọng điểm hơn, lần này cậu đến đây là vì chuyện này sao?"
Những lời này của Kiều Bằng Cử đã hỏi đến điểm quan trọng, Trương Dương cũng không giấu diếm, trên thực tế giấu diếm cũng không có bất kỳ tác dụng gì cả, Trương Dương thản nhiên nói: "Thành phố lần này kêu tôi đến là vì tranh thủ sự ủng hộ tài chính của tỉnh"
Kiều Bằng Cử nói: "Đó là đương nhiên, ai cũng muốn trở thành trọng điểm, ai cũng muốn thu được tài chính của tỉnh, trước cậu, các lãnh đạo Nam Tích đã làm rất nhiều công tác, cho nên đã đi phía trước cậu"
Trương Dương nói: "Theo tôi được biết thì công trình cảng nước sâu của bọn họ cũng chưa chính thức khởi công"
Kiều Bằng Cử nói: "Thực lực kinh tế của Nam Tích hùng hậu hơn Giang tành, giấy tờ của công trình cảng nước sâu cũng đã được phê chuẩn, từ lúc đầu bọn họ cũng đã bắt đầu làm công tác trong tỉnh rồi!"
Trương Dương cười nói: "Nếu như anh là lãnh đạo tỉnh, anh sẽ ủng hộ cho công trình nào?"
Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: "Hạng mục nào có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho Bình Hải thì tôi sẽ ủng hộ cái đó"
Trong lòng Trương Dương nói, anh nói mà cứ như là không nói vậy, nhưng mà cho dù Kiều Bằng Cử không nói hắn cũng rõ ràng, người ta quyết định đầu tư vào cảng nước sâu ở Nam Tích, khẳng định là xem trọng tương lai sắp tới của cảng nước sâu rồi, không hề nghi ngờ, cái mà Kiều Bằng Cử ủng hộ chính là cảng nước sâu.
Trước khi Trương Dương đến Đông Giang, thật không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, sau khi chào tạm biệt Kiều Mộng Viện, hắn đi đến nhà khách chính phủ ở một đêm, sáng mai còn phải đi làm chính sự, ngày hôm nay gặp gỡ với Kiều Bằng Cử, đã làm cho áp lực trên đôi vai của Trương Dương đột nhiên tăng lên nhiều.
Lúc Kiều Bằng Cử về đến nhà, cha mẹ và em gai đang ở trong phòng khách nói chuyện.
Kiều Chấn Lương thấy con trai trở về, không khỏi cười nói: "Có uống nhiều không?"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Có hai chai rượu, vẫn còn nằm trong phạm vi tiêu hóa của con"
Mạnh Truyền Mỹ nhìn con trai bằng cặp mắt tràn ngập từ ái: "Uống ít thôi, bây giờ tuổi còn trẻ thân thể tốt, chờ sau này rồi mới biết, thân thể không thể dùng để tiêu xài được"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Mẹ, con cũng không tiêu xài thân thể!" Hắn đi đến bên cạnh cha mà ngồi xuống.
Kiều Mộng Viện đưa trà ngon đến tay hắn, nhẹ giọng nói: "Anh, uống trà đi!"
Kiều Bằng Cử nói: "Tửu lượng của Trương Dương lợi hại thật, nếu mà uống thật sợ rằng anh không phải đối thủ của hắn"
Kiều Chấn Lương nói: "Người thanh niên so cái gì không so? Tự nhiên lại đi so uống rượu, con có thể uống thì thế nào? Có thể xúc tiến kiến thiết hiện đại hóa của xã hội chủ nghĩa sao?"
Kiều Mộng Viện nghe thấy thú vị, không nhịn được bật cười hì hì.
Kiều Bằng Cử nói: "Ba, nhận thức của ba hình như có vấn đề, chúng ta uống nhiều rượu, thì nhà máy rượu bán ra càng nhiều, thu về tài chính càng nhiều, và hiệu quả cùng lợi ích của nhà máy rượu tự nhiên sẽ tăng lên, hiệu quả và lợi ích tăng lên, thì lợi nhuận cấp cho quốc gia và thuế cũng tăng lên. Quốc gia thu được càng nhiều thuế, thì quốc khố càng phong phú, kinh tế của quốc gia sẽ không ngừng phát triển, tiến trình cải cách sẽ nhanh hơn, cái này gọi là tuần hoàn tốt"
Kiều Chấn Lương cười mắng: "Logic vớ vẫn, theo như lời của con nói, đại nghiệp cải cách của chúng ta không cần phải làm gì cả, cả tỷ dân cứ việc uống rượu mỗi ngày là thực hiện được?"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Ba, con không có nói vậy!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Đại ca của con là một thương nhân lợi dụng điển hình!"
Kiều Bằng Cử nói: "Nha đầu, những lời này của em lại không đúng, anh làm đầu tư tài chính, em lại là thực nghiệp, chúng ta tuy rằng khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều như nhau, tất cả đều là vì lợi nhuận. Lấy nhỏ vật lớn, lấy đầu tư ít mà thu về lợi ích lớn nhất, đây mới là mục đích cuối cùng của chúng ta"
Kiều Chấn Lương nhắc nhở cả hai: "Việc buôn bán cũng không thể chỉ nghĩ kiếm tiền thôi, thu hoạch lợi ích kinh tế, đồng thời phải chú ý đến hiệu quả và lợi ích xã hội, trên điểm này, Mộng Viện làm tốt hơn con, quyên góp giáo dục, đầu tư từ thiền, ở Giang thành làm không ít chuyện tốt cho dân chúng và xã hội"
Kiều Bằng Cử nói: "Đối với sự nghiệp từ thiên con luôn có bảo lưu, con thừa nhận là xã hội này quả thật có không ít người cần trợ giúp, chỉ là một phần lớn người bên trong cũng không phải là cần viện trợ thật sự, ba thấy những người ăn xin trên đường không, có chân có tay, bọn họ rõ ràng có thể đi làm, vì sao lại chọn cuộc sống không làm mà hưởng này? bỏ qua tôn nghiêm đổi lấy tiền tài, người như vậy căn bản là không đáng để đồng tình, con nghe nói không ít ăn xin thu nhập mỗi tháng hơn cả ngàn đồng, thu nhập như vậy cho dù là nhân viên chính phủ cũng phải chịu thua"
Kiều Chấn Lương nhíu mày nói: "Cho dù con không có tâm hiến ái, cũng không nên ôm thái độ như vậy"
Kiều Bằng Cử nói: "Ba, con biết ba không thích nghe những lời này, nhưng trong nước chúng ta thích nhất là làm cái gì? Chính là quyên tiền cứu nạn thiên tai, nguyên tắc quyên tiền là gì? Tự giác tự nguyện, hà tất gì phải làm ra nhiều hình thức như vậy, mục đích là cái gì? Đơn giản là lừa dối vài giọt nước mắt của thiện dân, lừa lấy tiền từ trong túi của người ta, nhưng mà tiền mà con quyên sẽ đi đâu? Con không tin tất cả đều dùng trên người của nạn dân, bởi vì mỗi ngày có không ít quan viên tham ô bị bắt"
Kiều Chấn Lương nói: "Thằng nhóc, ba phát hiện ra tư tưởng của con có vấn đề rồi"
Kiều Bằng Cử nói: "Ba, ba ở địa vị cao, không biết tình huống bên dưới, thật ra xã hội loài người cũng giống như thế giới động vật không có gì khác nhau, người thích ứng thì sinh tồn, khôn sống dại chết, chỉ có như vậy xã hội mới phát triển, chuyện gì cũng muốn xử lý công bằng, thì chỉ biết đi đằng sau sự phát triển"
Sắc mặt của Kiều Chấn Lương đã không dễ coi nữa, hừ một tiếng, nói: "Thối lắm! Chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, mà thứ con nói đều là luận điệu của tư bản chủ nghĩa, Kiều gia chúng ta là gia đình đàng hoàng, sao lại có một thứ không ra gì như con?"
Kiều Bằng Cử thấy cha đã nổi giận thật rồi, vội vàng nháy mắt với đại ca.
Kiều Bằng Cử cười nói: "Ba, bụng tể tưởng của bá có thể chống cả thuyền lớn, tối hôm nay con uống hơi nhiều rượu, nghĩ cái gì thì nói cái đó, ba ngàn vạn lần đừng chấp nhất con nha" Nói xong gã liền vội vàng đứng dậy chạy thoát.
Kiều Chấn Lương căm tức nói: "Thằng nhóc chết tiệt, trong đầu toàn mấy thứ bát nháo!"
Mạnh Truyền Mỹ cười nói: "Anh đó, con cái đã lớn rồi, có suy nghĩ riêng cũng là bình thường, anh có thể không tiếp thu, nhưng cũng nên dùng phương thức uyển chuyển để thuyết phục nó"
Kiều Chấn Lương đứng dậy nói: "Ngủ, lười nói lời vô ích với nó!"
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Dương đã đi đến phòng làm việc của tỉnh trưởng để thăm hỏi nhạc phụ đại nhân tương lai, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh. Tống Hoài Minh tuy rằng bận rộn nhiều việc, nhưng cũng dành chút thời gian để đón tiếp.
Trương Dương đem tình huống trù bị của hạng mục sân bay mới tại Giang thành báo cáo lại sơ lược.
Tống Hoài Minh nghe rất cẩn thận, có những chổ then chốt thì cắt lời Trương Dương để cẩn thận hỏi.
Trương Dương nói xong, còn nhấn mạnh mục đích đến đây: "Tỉnh trưởng tổng, phương diện tài chính của chúng tôi rất khẩn trương, hạng mục xây dựng sân bay lớn như vậy, về phương diện tài chính cần hơn mười tỷ, bây giờ gom góp khắp nơi từ các ngân hàng cho vay chỉ được hơn ba tỷ, lổ hổng tài chính vẫn còn rất lớn"
Tống Hoài Minh cười nói: "Lổ hổng tài chính có thể tranh thủ đầu tư của xã hội, lúc trước cậu làm công tác chiêu thương, chút chuyện này còn cần tôi dạy sao?"
Trong lòng Trương Dương rõ ràng, xem ra chổ nào cũng như nhau, lấy tiền đều không dễ dàng, Trương Dương cũng không vòng vo nữa, cười tủm tỉm nói: "Tôi nghe nói sân bay của Giang thành nằm trong năm công trình trọng điểm của tỉnh"
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Không sai, công trình trọng điểm lần này rất nhiều, không chỉ có sân bay của Giang thành"
Trương Dương nói: "Công trình trọng điểm cũng có một hai ba đẳng cấp, sân bay mói của Giang thành chúng tôi hẳn là nặng trong nặng phải không?"
Tống Hoài Minh nở nụ cười, ông làm sao mà không nhìn ra được tên nhóc này đang đi đường vòng để đòi tiền, Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, trong tỉnh quả thật sẽ ủng hộ tài chính nhất định dành cho công trình trọng điểm, sân bay mới của Giang thành cũng là một trong các công trình trọng điểm, hạng mục cảng nước sâu của Nam Tích cũng rất quan trọng, về phần cấp bao nhiêu, thì còn phải chờ các thường ủy của tỉnh thảo luận rồi mới quyết định"
Trương Dương nói: "Cơ sở kinh tế của Nam Tích khá hơn Giang thành, tôi cũng không muốn để người khác giẫm để địa vị của Giang thành, Nam Tích và Giang thành đều là con cái của Bình Hải, chỉ là trong mười ngón tay cũng có ngắn có dài! Hai cốt nhục thân sinh, một người giàu đến chảy mỡ, một người thì nghèo trơ xương, người làm cha như Bình Hải cũng phải nhìn ra được chứ? Là dệt hoa trên gấm hay là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh, xin các vị lãnh đạo hãy suy nghĩ"
Tống Hoài Minh bị ví dụ của Trương Dương làm cho chọc cười, ông cười nói: "Cậu đừng ở đây khóc than với tôi, sắp mở hội nghị thường ủy rồi, tôi đáp ứng cậu, đem việc mà cậu nói trình bày trong hội nghị thường ủy, tận lục giúp cho hạng mục sân bay mới của Giang thành tranh thủ được lượng tài chính lớn nhất!"
Trương Dương nói: "Cảm ơn tỉnh trưởng Tống!" Ngày hôm nay là làm công sự, mà nơi này lại là trụ sở chính phủ, Trương đại quan nhân thành thật gọi tỉnh trưởng Tống một tiếng.
Tống Hoài Minh quả nhiên là hết lòng tuân thủ lời hứa, trong hội nghị thường ủy cùng ngày, ông đã đưa ra vấn đề sân bay mới của Giang thành. Câu nói của Trương Dương quả không sai, mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn, trên đời này sẽ không có chuyện nào xử lý được công bằng hết, cảng nước sâu tại Nam Tích cùng với sân bay mới của Giang thành đều là hai hạng mục quan trọng nhất trong kế hoạch năm năm sắp tới của Bình Hải, nhưng hai hạng mục này rốt cục là cái nào quan trọng hơn, tài chính của tỉnh nên nghiêng về ai nhiều hơn? Đến lúc này vẫn chưa thể xác định, công trình trọng điểm và công trình nặng trong nặng khẳng định là khác nhau rất lớn, Nam Tích và Giang thành ai cũng muốn tranh cái nặng trong nặng này cả, chỉ là phương diện tin tức bên Giang thành hiển nhiên là không nhanh nhạy bằng Nam Tích, cho nên công tác của bọn họ đã bị lạc hậu nghiêm trọng.
Tống Hoài Minh nói:" Tôi đề nghị đem hạng mục sân bay mới của Giang thành đề thăng lên làm công trình trọng điểm trong kế hoạch năm năm sắp tới của Bình Hải chúng ta, các vị thường ủy đều biết, Giang thành là thành phố chủ đạo phía bắc Bình Hải chúng ta, mà những năm gần đây, kinh tế bắc bộ Bình Hải phát triển lạc hậu, lần xây dựng sân bay mới này sẽ xúc tiến Giang thành, thậm chí là toàn bộ Bình Hải một cơ hội phát triển, tôi cho rằng tài chính hẳn là nên ủng hộ mạnh cho Giang thành thì cần thiết hơn"
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cười nói: "Tỉnh trưởng Tống có tình cảm với Giang thành quá! Tài chính của tỉnh chúng ta ủng hộ cho thành phố nào quả thật là một chuyện rất nhức đầu, Giang thành và Nam Tích đều là con là cháu của Bình Hải, nếu như muốn làm theo chủ nghĩa bình quân, xử lý sự iệc công bằng, đem tài chính phân tán ra, thì sẽ không làm ra được hiệu quả tốt nhất, cho nên chúng ta phải dùng tiền đặt vào trong chổ then chốt nhất" Ông dừng lại một chút, nâng tác trà lên uống một ngụm, rồi lại tiếp tục nói: "Chênh lệch kinh tế nam bắc tại Bình Hải là một thực tại, lãnh đạo đời trước không có thay đổi, chúng ta phải thay đổi, chỉ là không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn, các lãnh đạo chúng ta cần phải đứng trên đỉnh cao nhất của toàn bộ tỉnh để nhìn nhận vấn đề, sân bay Giang thành, cảng nước sâu tại Nam Tích, rốt cục thì hạng mục nào mới có thể mang về cho Bình Hải lợi ích lớn nhất? Tài chính của chính phủ chúng ta cần phải dùng trên hạng mục có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất"
Thường vụ phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình nói: "Tầm quan trọng của sân bay dân dụng và cảng nước sâu quốc tế chỉ cần nghĩ có thể biết, tôi cho rằng sân bay của Giang thành tuy rằng quan trọng, nhưng mà không thể nào so sánh về mặt ý nghĩa như cảng nước sâu của Nam Tích"
Tống Hoài Minh nói: "Từ trước mắt mà xem, từ phạm vi cực hạn mà xem, sân bay Giang thành khẳng định là không có lời bằng cảng nước sâu của Nam Tích, nhưng mọi người chớ quên, vấn đề lớn nhất trước mắt chúng ta là cái gì? Vấn đề tồn tại lớn nhất ở Bình Hải chúng ta là cái gì? Chính là sự phát triển không đồng đều của kinh tế hai khu nam bắc, nếu như chúng ta không thể thay đổi tình trạng này, thì sau này sự mất cân đối về mặt kinh tế sẽ ngày càng nghiêm trọng, chúng ta có thể xem Bình Hải là một chiếc xe lửa, động lực của đầu xe thì rất đủ, nhưng mà phía sau liên tục kéo nó lại, gánh nặng của đầu xe sẽ ngày càng nặng hơn, xe lửa muốn vận hành với tốc độ cao cũng sẽ trở thành một việc không có khả năng. Lãnh đạo cấp trên đã phát hiện ra vấn đề này, cho nên muốn thử thay đổi trạng thái mất cân đối của kinh tế nam bắc. Chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề, nếu như chúng ta tùy ý để cho sự mất cân đối này tiếp tục kéo dài, thì tương lai của Bình Hải chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng"
Thường vụ phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình nói: "Chỉ là phát triển kinh tế phải có trọng điểm rõ ràng, tài chính của chúng ta cũng có hạn, phát triển nam bộ chính là vì tăng cường động lực cho cái đầu tàu này, chỉ cần có đủ động lực, thì chiếc xe lửa Bình Hải này mới có thể hoạt động được"
Kiều Chấn Lương không nói gì cả, cảng nước sâu Nam Tích và sân bay mới Giang thành đều là hai công trình trọng điểm trong kế hoạch năm năm sắp tới của Bình Hải, sẽ mang đến cho địa phương ảnh hưởng và cơ hội phát triển thật lớn, chỉ là vấn đề ai nặng hơn thì không đơn giản, theo biểu hiện trước mắt là vấn đề cảng nước sâu và sân bay mới, trên thực tế thì là vấn đề chính sách trọng điểm của tỉnh đặt ở phía nam hay phía bắc, vấn đề này đã tồn tại từ thời của Cố Doãn Tri, đến cuối kỳ, Cố Doãn Tri cũng biết mình vô cùng coi trọng phát triển kinh tế phía nam, cho nên đã sớm tạo thành cục diện không ổn định của nam và bắc, làm cho ông ta phải ăn năn trong suốt cuộc đời chấp chính của mình. Kiều Chấn Lương biết Tống Hoài Minh nói có đạo lý, chỉ là lời nói của Triệu Quý Đình nói cũng rất đúng, cân đối sự phát triển kinh tế nam bắc không phải là một sớm một chiều là có thể thấy được, muốn thấy được được trong thời gian ngắn, thu được phát triển, thì quyết định tốt nhất chính là làm cho đầu tàu đi về phía trước.
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi nghe nói lúc đầu vấn đề khu khai phá kinh tế quốc gia thiết lập tại Giang thành hay Lam Sơn cũng từng có tranh luận như vậy, tôi muốn hỏi mọi người, lúc đầu vì sao mọi người lại chọn Lam Sơn chứ không phải là Giang thành?"
Tất cả thường ủy đều không nói gì cả, lựa chọn ban đầu phải nói là lựa chọn của Cố Doãn Tri, trong thường ủy có bao nhiêu người tán thành đem khu khai phá kinh tế quốc gia đặt tại Giang thành đâu, chỉ là căn cứ theo tình trạng phát triển bây giờ mà xem, thì quyết định lúc ấy của Cố Doãn Tri là chính xác không thể nghi ngờ, tình trạng phát triển kinh tế của Giang thành, căn bản là không thích hợp thiết lập khu khai phá kinh tế quốc gia quy mô lớn.
Tống Hoài Minh nói: "Khu khai phá và xây dựng cơ sở hiện tại là hai chuyện khác nhau, bí thư Kiều nhắc đến chuyện này, càng chứng minh rằng, từ trước đến giờ chính sách của chúng ta đều có khuynh hướng nghiêng về nam, cũng cùng là một phần của Bình Hải, chúng ta không thể tiếp tục nhìn phương bắc lạc hậu, chúng ta cần dùng tất cả lực lượng của mình trong thời gian ngắn tiêu trừ loại chênh lệch này, chỉ có như vậy, Bỉnh Hải mới có thể trở thành một tập thể đoàn kết chặt chẽ, mới có thể bước chân đi tới trước được"
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Mọi người nói đều có đạo lý cả, chuyện này chúng ta tạm thời gác lại, sau đó đưa ra quyết định sau"
Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy, Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh đi cùng nhau, Tống Hoài Minh thấp giọng nói: "Bí thư Kiều, trong lòng ông rốt cục là có tính toán gì không?"
Kiều Chấn Lương vẫn mang vẻ mặt tươi cười, làm cho người ta không nhìn ra sâu cạn của ông, Kiều Chấn Lương nói: "Hoài Minh à, tôi cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của anh có vẻ gấp gáp một chút!"
Tống Hoài Minh cũng cười nói: "Bí thư Kiều à, tôi cũng chỉ là sốt ruột cho tương lai của Bình Hải thôi, một người có tứ chi hoàn mỹ với một người què, ông nói xem bọn họ ai có thể chạy nhanh hơn?"
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi cũng biết chênh lệch kinh tế nam bắc rất lớn, cũng muốn rút ngắn loại chênh lệch này lại"
Tống Hoài Minh nói: "Trước mắt là một cơ hội tốt nhất!"
Kiều Chấn Lương nói: "Chỉ xây một sân bay là có thể đạt được mục đích này sao?" Ông ta có vẻ hoài nghi.
Tống Hoài Minh nói: "Sau khi sân bay Giang thành xây xong, thì ưu thế khu vực trung tâm của thành phố phía bắc này sẽ hiện ra rõ ràng, cái này không phải là chúng ta nói một chút là có thể thực hiện được, mà còn là làm hoàn thiện đồng bộ, hoàn cảnh của Giang thành đang không ngừng thay đổi, thế phát triển hai năm nay cũng không tồi, từ công trình trạm xe lửa thay đổi, công trình sân bay mới hoàn thành, thì cái thành phố công nghiệp cũ Giang thành này tất nhiên có thể tỏa sáng một lần nữa"
Kiều Chấn Lương nói: "Dệt hoa trên gấm hay là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đích thật là một chuyện đáng để suy nghĩ, có chút thời gian, cũng không thể quyết định dễ dàng giống như trong tưởng tượng được. Cảng nước sâu và sân bay mới đều đã sẵn sàng, chỉ cần nói là làm, cái chúng ta cần làm chính là giúp đỡ từ chính sách và tài chính, cảng nước sâu ẩn chứa cơ hội thương nghiệp thật lớn, tương lai có thể thu được những lợi ích thấy rõ, còn lực ảnh hưởng và lực phát triển của sân bay mới chỉ tồn tại trong dự đoán của chúng ta, Hoài Minh, anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này, không thể để cho nhân tố tình cảm xen lẫn vào bên trong" Những lời trước đó của Kiều Chấn Lương vốn chẳng sao cả, chỉ là đến câu cuối cùng lại làm cho Tống Hoài Minh khó chịu, Tống Hoài Minh làm sao có thể không nghe ra, nhân tố tình cảm mà Kiều Chấn Lương nói, chính là chỉ Trương Dương đang làm chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới Giang thành, Tống Hoài Minh tự hỏi mình là một người chú ý đại cục, ông sẽ không ôm bất kỳ tâm tư nào trong chuyện này.
Tống Hoài Minh nói: "Ý của tôi cũng không phải là nói muốn bỏ hạng mục cảng nước sâu, tình trạng kinh tế của Nam Tích tốt hơn Giang thành nhiều, so ra mà nói, Gianh thành càng cần tài chính ủng hộ hơn, chúng ta cần phải chú ý đến hai chổ này, và còn phải chú trọng hơn nữa"
Kiều Chấn Lương nói: "Gần đây hai bên Nam Tích và Giang thành đều cho người đến, mục đích của bọn họ là muốn tranh thủ một ít tiền của tỉnh, thật sự là không có cách nào, con cái gặp chuyện không đưa tay về cha mẹ thì còn tìm ai? Chúng ta lại không thể không cho, chỉ là cho ít cho nhiều, cho ai bao nhiêu cũng là vấn đề!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, và chia tay trước cửa thang máy.
Hội nghị thường ủy ngày hôm nay hiển nhiên là không đạt được mục đích của Tống Hoài Minh, Triệu Quý Đình nhảy ra cản đường cũng không nằm ngoài ý muốn, lúc trước Triệu Quý Đình vẫn luôn là lực lượng đắc lực của Cố Doãn Tri, cũng là người kiên trì ủng hộ phát triển kinh tế phía nam, ngày hôm nay Tống Hoài Minh đưa ra sự chênh lệch nam bắc, có khác biệt với chính kiến của Cố Doãn Tri, thân là môn sinh của Cố Doãn Tri, Triệu Quý Đình đứng ra phản đối cũng là bình thường, chỉ là Triệu Quý Đình đã im lặng một thời gian dài rồi, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên lên tiếng làm cho Tống Hoài Minh sản sinh tâm cảnh giác, gần đây có không ít bộ ngành quan trọng trong tỉnh đều lặng lẽ xảy ra thay đổi, phó sở trưởng thì do Cao Trọng Hòa từ bên thành phố Nam Võ của Vân An điều đến đảm nhiệm, Vinh Bằng Phi mà Tống Hoài Minh hết lòng đưa lên thì đến cuối cùng lại bị đạp ngã, người có tác dụng then chốt nhất bên trong chuyện này chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương. Tống Hoài Minh không thân không quen với Cao Trọng Hòa, cho nên cũng không thể đánh giá công tác năng lực của ông ta, chỉ là Cao Trọng Hòa sẽ trở thành cục trưởng của cục công an Bình Hải trong thời gian tới là điều không cần nghi ngờ nữa. Theo mấy lão thường ủy gần đây, thì thường ủy trong Bình Hải sẽ phải đối mặt với một sự thay cũ đổi mới, Tống Hoài Minh bây giờ không dám có chút chủ quan với chuyện này, ông và Kiều Chấn Lương đã tồn tại một sự chiến đấu không tiếng động liên quan đến sự phân chia thế lực rồi.