Trương Dương ha hả cười nói: "Người người đều có lòng thích chưng diện, tôi nói phụ nữ các cô này, lúc thì ngại người theo đuổi là phiền, lúc không ai theo đuổi lại muốn người quấn quýt, các cô thấy có mâu thuẫn hay không a?"
Kiều Mộng Viện nói: "Theo đuổi con gái cũng phải xuất ra phong độ, không thể giống như con ruồi ong ong vây quanh như vậy chứ?" Hai người nói tựa hồ đều có lý.
Quan Chỉ Tình nở nụ cười.
Trương Dương nói: "Các cô cho rằng Hứa Di phiền muộn, kỳ thực nàng chỉ là mặt ngoài phiền chán, trong lòng thì không biết vui mừng hưởng thụ bao nhiêu đó, cảm giác có người theo đuổi đó là thực sự bất đồng."
Kiều Mộng Viện nhìn Hứa Di ở bên kia một chút cũng không nhịn được nở nụ cười.
Quan Chỉ Tình nói: "Chúng tôi không ai theo đuổi chẳng phải là rất thảm sao?"
Trương Dương nói: "Không phải không ai theo đuổi, mà là các cô quá ưu tú, không phù hợp với họ, đàn ông bình thường đều tự ti mặc cảm, ai còn dám chủ động trêu chọc các cô, ngoại trừ cái loại không sợ chết như tôi, có ai cam tâm tình nguyện phiêu lưu mạo hiểm đứng ở bên cạnh các cô chứ."
Kiều Mộng Viện nói: "Anh phiêu lưu mạo hiểm cái gì?"
Trương Dương nói: "Hai người các cô là hai đóa tiên hoa được người toàn trường chú ý nhất, ai đứng ở bên cạnh các cô, trong lòng những người khác khẳng định sẽ nghĩ, hai đóa tiên hoa này làm sao lại cắm ở.. gì trâu."
Quan Chỉ Tình nói: "Cứt trâu!"
Trương Dương nói: "Tôi dám đánh cuộc, đêm nay chẳng biết có bao nhiêu người từ đáy lòng nguyền rửa cục cứt trâu là tôi đâu."
Quan Chỉ Tình cùng Kiều Mộng Viện đều nở nụ cười, Kiều Mộng Viện trách mắng: "Thật ác tâm, đừng nói nữa!"
Trương đại quan nhân lấy cứt trâu tự so sánh, có khối người muốn làm cứt trâu, thế nhưng người có dũng khí thực sự làm cứt trâu cũng không nhiều, Trương Dương là một người.
Sau khi Trâu Đức Long diễn xuất cũng thành một người đơn độc, gã đi tới trước mặt Quan Chỉ Tình mời Quan Chỉ Tình khiêu vũ.
Phản ứng của Quan Chỉ Tình có chút ngoài dự đoán của Trâu Đức Long, nàng thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi đã đáp ứng Trương Dương rồi!"
Trâu Đức Long vẫn là tương đối tự tin đối với sức hấp dẫn của mình, không nghĩ tới tại chỗ nàng chọc phải một cái đinh không cứng không mềm, hắn cười cười, muốn tìm Kiều Mộng Viện nhưng Kiều Mộng Viện cũng đã chạy đến một bên nghỉ ngơi, Trâu Đức Long ngượng ngùng lui trở lại, có điều là người giống như gã đã định trước sẽ không tẻ ngắt, rất nhanh thì có vài cô gái trẻ tuổi vây quanh đi tới.
Trương Dương cùng Quan Chỉ Tình đi xuống sân nhảy, có chút kỳ quái hỏi: "Vì sao cự tuyệt người ta?"
Quan Chỉ Tình nói: "Tôi không thích khiêu vũ cùng người xa lạ." Một lời giải thích rất đơn giản lại rất hợp lý.
Tiệc rượu tổ chức cùng ngày phi thường thành công, buôi sáng ngày thứ hai Vương Chuẩn tập hợp đám đjai sứ hình tượng tại các địa điểm hấp dẫn mang tính tiêu chí của Nam Tích quay phim tuyên truyền, trong đó một cảnh là quay ở trước sân thể dục chính của Trung Tâm Thể Dục, những đại sứ hình tượng này đều đã quen đối mặt với ống kính nên tiến hành quay tương đối thuận lợi, gần một buổi sáng liền đã hoàn thành phần lớn quá trình quay chụp, cảnh của Trâu Đức Long cùng Hứa Di đã quay xong toàn bộ, buổi chiều có thể nghỉ ngơi. Về phía Ngưu Gia Quân cùng Quan Chỉ Tình còn phải tiến hành một ít cảnh quay nữa.
Trương Dương đồng hành trong toàn bộ hành trình quay buổi sáng, Vương Chuẩn tại sau khi quay xong, liền cùng Trương Dương đi tới hồ Phượng Nhãn, đi tới hồ nước là vì gặp mặt với Chu Vân Phàm.
Chu Vân Phàm cùng bạn gái Trác Đình đã chờ tại nhà hàng thủy tạ, gã cũng không biết Vương Chuẩn sẽ gọi cả Trương Dương tới, cười đem bọn họ đón vào trong phòng.
Trương Dương nói: "Lạp Tư tiên sinh, sao tới Nam Tích lại không tìm tôi?"
Chu Vân Phàm ha hả cười nói: "Lần này tới một là vì đưa Ngã Tây Ngói Á qua, hai là muốn gặp mặt đạo diễn Vương."
Trương Dương biết Ngả Tây Ngói Á được Chu Vân Phàm đưa đến bệnh viện Gianh Thành tiến hành kiểm tra cùng trị liệu khôi phục, sau khi từ hắn trở về từ nước Mỹ cũng không gặp nàng, Trương Dương nói: "Tình huống thế nào?"
Chu Vân Phàm cười nói: "Bác sĩ Vu nói tình huống khôi phục tương đối tốt, hiện nay các bộ phận thân thể đã có tri giác, các đốt ngón tay cũng có thể hoạt động yếu, có điều là muốn khôi phục hành động như bình thường có thể còn cần một đoạn thời gian nữa."
Trương Dương cười nói: "Để tôi tới thăm cô ấy đi."
Chu Vân Phàm mang đồ ăn lên, đôi mắt quyến rũ của Trác Đình nhìn Trương Dương, nũng nịu nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói các anh quay một bộ phim tuyên truyền tại Nam Tích, tôi cũng muốn giúp các anh một phần lực."
Trương đại quan nhân cũng không cho cô ta mặt mũi, hỏi ngược lại: "Cô là người Nam Tích sao?"
Trác Đình bị hỏi ngẩn ra: "Không phải quay phim tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội sao?"
Trương Dương nói: "Tỉnh Vận Hội sẽ ở tổ chức ở Nam Tích, đương nhiên phải hướng tới chủ đề của Nam Tích, lần này đều đã quay xong, chờ lần tới có cơ hội đi."
Trác Đình có chút mất hứng cong môi lên, ôm lấy cánh tay của Chu Vân Phàm, cố sức lắc lắc, cô ta là muốn Chu Vân Phàm nói giúp.
Vương Chuẩn âm thầm buồn cười, Trương Dương thực sự là đủ mặt mũi, đổi thành mình thật sự không thể có ý tứ cự tuyệt.
Chu Vân Phàm với vẻ mặt tươi cười nói:". Chủ nhiệm Trương, nếu là quay phim tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội thì anh hãy cho Trác Đình một cơ hội đi, dù sao cô ấy cũng là người Bình Hải, cũng muốn vì Bình Hải xuất ra một phần lực." Chu Vân Phàm là một lão dối trá, nói lên suy nghĩ rất chu đáo, làm cho người khác cũng không tiện cự tuyệt.
Trương Dương cũng là tương đối hiểu rõ y, cười tủm tỉm nói: "Đạo diễn Vương, không phải chúng ta muốn quay khuôn mặt tươi cười của các ngành các nghề sao? Tôi thấy Trác Đình cười rất ngọt ngào, lưu cho cô ấy một chỗ đi!"
Vương Chuẩn nói: "Nếu chủ nhiệm Trương đã nói, tôi liền nghe theo!" Chu Vân Phàm mừng rỡ bưng lên chén rượu nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi biết anh là bạn chí cốt mà." Trương Dương nói: "Anh đừng vội, tổng đầu tư cho bộ phim tuyên truyền này là hơn năm trăm vạn đó, có lẽ anh muốn tham gia một phần chứ!"
Chu Vân Phàm thầm mắng, Trương Dương à Trương Dương, đều nói thương nhân chúng ta sẽ tính toán buôn bán, ngươi con mẹ nó lại còn có thể tính toán hơn cả ta. Trong lòng y khó chịu, lại vẫn là mặt tươi cười: "Chủ nhiệm Trương, anh cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?"
Vương Chuẩn thiếu chút nữa cười ra tiếng, loại quan viên như Trương Dương thực sự là tài ba, cái gì hắn cũng đều có thể nói được lên trên bàn, hơn nữa nói còn có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy.
Trương Dương chậm rãi buông chén rượu xuống, chậm rãi nói: "Năm mươi vạn đi, tôi đem cả tên của anh cho lên."
Chu Vân Phàm nghe con số đó không khỏi đau lòng, vì Trác Đình ở trên đó lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, liền muốn xuất ra năm mươi vạn, một bộ phim tuyên truyền mà nói đầu tư năm trăm vạn, hù ai chứ? Y đang nghĩ ngợi có nên cò kè mặc cả hay không.
Trương Dương nói: "Có người ra giá hai trăm vạn muốn tôi đem khuôn mặt tươi cười của hắn đặt ở vị trí thứ nhất, tôi chưa đáp ứng, nếu không phải tiểu thư Trác xinh đẹp như thế, cười đến mê người như thế, tôi để khuôn mặt ở vị trí thứ nhất cùng khuôn mặt cuối cùng, tất cả đều đổi thành của cô ấy, chúng ta là bạn cũ, anh nên ủng hộ tám mươi vạn, tôi cũng dễ ăn nói với bên ngoài. Giỏi a, giá cả trong vài giây đã phình to biến thành tám mươi vạn rồi.
Chu Vân Phàm không phải không xuất ra nổi số tiền này, y chủ yếu là không cam lòng bị Trương Dương giết mổ rõ ràng như thế.
Chu Vân Phàm cười nói: "Tám mươi vạn à!" Trương Dương hướng Trác Đình nói: "Tiểu thư Trác, cơ hội mặt mày rạng rỡ khó có được như thế không nhiều lắm đâu, ở quê hương, tại trước mặt người thân bạn bè biểu diễn mình, tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội, cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tông đó."
Trác Đình nghe vậy hai mắt rực sáng, lại lắc lắc cánh tay của Chu Vân Phàm. Trong lòng Chu Vân Phàm có chút bất đắc dĩ, tám mươi vạn thì tám mươi vạn, ngàn vàng khó mua được nụ cười, chỉ cần Trác Đình hài lòng, tốn chút tiền cũng đáng. Chu Vân Phàm luôn bỏ được đầu tư tại trên người phụ nữ, hơn nữa y cũng không thiếu chút tiền này, Chu Vân Phàm cũng không phải loại người tốn tiền ngu, y còn có rất nhiều chỗ cần tới Trương Dương của địa phương, biết rõ là một cái bẫy, cũng phải nhảy xuống. Chu Vân Phàm cười nói: "Tám mươi vạn thì tám mươi vạn, thế nhưng nhất định phải bảo đảm Trác Đình đủ bắt mặt tại trong phim tuyên truyền."
Trương Dương cười gật đầu, trong lòng lại lơ đểnh, tối đa cũng chỉ là làm cho Trác Đình lộ ra một khuôn mặt nhỏ, căn cứ theo tư tưởng lúc đầu của bọn họ, ngoại trừ đại sứ hình tượng ra, sẽ áp dụng khuôn mặt tươi cười của mấy trăm người, tập trung lại không tới nửa phút chợt hiện quay nhanh, cuối cùng tụ lại trở thành tiêu chí của Tỉnh Vận Hội đang tiến hành, bình quân một giây đồng hồ đều quay mấy người, ai nhận ra được cô là ai? Trương Dương nói: "Chuyện này giao cho đạo diễn Vương!"